Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 191 : Mảnh đất mơ ước

Ngày đăng: 14:02 19/04/20


Dương Thần đứng dậy, cầm tờ giấy ăn lau dầu ở tay:



- Đi nào. Theo chú tới nơi này.



- Đi đâu?



Đường Đường lo lắng rằng Dương Thần sẽ đưa cô về nhà.



- Đi tìm quán nào tốt một chút chứ sao.



- Quán?



Đường Đường mặt hớn hở:



- Chú thật tốt bụng, chẳng những mời cháu ăn cơm, còn đưa cháu đi quán lên mạng!



Dương Thần cười thầm:



- Yên tâm đi, chú không phải đưa cháu đi chơi trò chơi, chú muốn cho cháu xem thứ này.



Không để ý tới những thắc mắc của Đường Đường, Dương Thần đi ra ngoài trước.



Trên đường đi, Đường Đường cứ thắc mắc mãi. Hai người đi được mấy chục mét thì tìm thấy quán lớn liền vui mừng.



Vào trong quán, Dương Thần chọn một phòng đơn, cách ly bên ngoài, khiến Đường Đường rất tò mò, không biết Dương Thần muốn làm gì, chỉ thấy vô cùng thần bí thôi.



- Chú à, không phải chú muốn cùng cháu ở quán nét....cùng cháu làm cái gì gì đó chứ?



Đường Đường không giấu nổi ngượng ngùng hỏi.



- Cái gì?



Dương Thần không nghe rõ.



Đường Đường xấu hổ mặt đỏ như trứng gà:




Dương Thần gật đầu, thoát khỏi hệ thống, màn hình máy tính lại như lúc đầu, dường như chưa có gì xảy ra.



- Chú à.



Đường Đường quay đầu lại hỏi:



- Tuy cháu không biết chú đến đó làm gì, nhưng tại sao chú lại không cứu chúng, mà lại để chúng chết khi còn quá nhỏ như vậy, thật là đáng thương.



- Cứu? Chú làm sao mà cứu bọn họ được? Cháu biết không, lúc đó chú vẫn còn nhỏ, so với bây giờ chú vẫn còn quá bé nhỏ, chú mang hai đứa trẻ đó chạy trốn khỏi thảo nguyên ư? Đứa bé gái còn có thể nhưng còn thằng bé thì sao, cũng phải có lúc cho nó bú sữa....



Dương Thần lắc đầu thở dài:



- Chú làm sao có thể cứu được với tình hình đó, ở đó mỗi ngày đều có người mắc bệnh.



Đường Đường im lặng, nấc vài cái:



- Chú à,vì sao chú lại cho cháu xem những bức ảnh này, đau lòng quá.



Dương thần khẽ cười:



- Chú muốn cháu so sánh, đối với bọn họ mà nói, cháu từ nhỏ đã từng trải qua những việc như thế này chưa?



- So với cháu sao?



Đường Đường bĩu môi nói:



- So sánh với cháu như thế nào, tuy rằng bố mẹ của cháu không thể ở cùng một chỗ, nhưng tốt xấu gì thì cũng là bố mẹ của cháu, hơn nữa cháu cũng chưa bao giờ thiếu tiền, muốn mua cái gì thì mua thôi.



- Đúng vậy, so sánh với bọn họ, cháu thật sự quá may mắn. Bọn họ không thể giống cháu như vậy, dù trốn nhà cũng có người như chú đưa cháu đi ăn MacDonald.



Dương Thần tiếp tục trêu chọc:



- Cháu cảm thấy cuộc sống rất mệt mỏi, gia đình không hạnh phúc, nhưng cháu có nghĩ tới không, trên thế giới này có biết bao nhiêu đứa trẻ, cũng phải gặp những kết cục bi thảm như thế này. Cho dù cháu đang đứng cạnh chú, cháu có cảm thấy là người có gia đình hạnh phúc không, lúc cháu ở tuổi 18 bất mãn, đến cái nơi tồi tàn đó đà điểu cũng không sinh tồn được, cháu muốn đi liền hơn một tháng sao? Cháu có người chăm sóc lúc ốm đau. Có người cho ăn cho mặc, cho đi học. Thế tại sao học có 1 tháng đã mệt, mẹ cháu quản cháu nghiêm khắc, cũng có ý muốn tìm bạn trai, cháu lại phá bà ấy, bỏ nhà đi. Cháu có biết, ngôi nhà cháu bỏ đi là mảnh đất mơ ước của bao nhiêu người không?