Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 190 : Tìm đàn ông

Ngày đăng: 14:02 19/04/20


Câu hỏi của Mạc Thiện Ny, khiến Lâm Nhược Khê nhất thời không biết nói gì.



Im lặng rất lâu, Lâm Nhược Khê lắc đầu:



- Tớ cũng không biết nữa.



- Cậu không biết sao?



- Đúng vậy, hôm đó bác gái có hỏi tớ, tớ đã suy nghĩ rất lâu, nhưng mà tớ thực sự không biết nói về anh ấy thế nào, cho nên, tớ để bác gái tự mình đi gặp.



Lâm Nhược Khê mệt mỏi nói.



Trong mắt của Mạc Thiện Ny ẩn chứa nhiều suy tư:



- Cũng phải, thực ra thì tớ cũng không biết nên hình dung nó như thế nào. Chuyện tình cảm nói chung là như vậy, tớ không biết người đàn ông đó tốt ở điểm nào, khuyết điểm lớn tới mức nào, tuy nhiên, tớ lại không có cách nào để buộc bản thân chán ghét những khuyết điểm đó, nhưng nếu con người đó thay đổi, chắc chắn là sẽ không quen.Nhưng nếu anh ta không thay đổi gì, lại làm cho người khác cảm thấy lo lắng, phiền chết đi được.



Lâm Nhược Khê nửa như cười nhìn Mạc Thiện Ny trầm tư:



- Thiện Ny, dường như cậu rất hiểu anh ấy.



- A!



Mạc Thiện Ny ý thức được mình đang nói chuyện Dương Thần với ai, đỏ mặt nói:



- Tớ… tớ thuận miệng mà nói linh tinh rồi, cậu không thích thì liên quan gì tới tớ chứ! Tớ… tớ tuyệt đối không phải là người vì sắc quên nghĩa! Hơn nữa con người kia cũng không tốt đẹp gì, đau đầu chết mất.



Nói xong, Mạc Thiện Ny lập tức quay người lại, làm như đang chăm chú lái xe, bắt đầu đến công ty.



Lâm Nhược Khê ngoái nhìn chỗ Dương Thần rời đi, khẽ thở dài.



Lúc xuống xe, Dương Thần ngậm thuốc dạo bước trên đường dành cho người đi bộ, trong lòng vẫn không tốt hơn chút nào, thấy trong lòng có chút bế tắc.



Nhìn bốn phía, không biết là mình đang ở khu thương nghiệp nổi tiếng của Trung Hải, các biển quảng cáo rực rỡ muôn màu, đinh tai nhức óc với đủ thứ âm thanh, tất cả là để thu hút khách hàng mua đồ của cửa hàng và công ty tổng hợp.



Giữa đại lộ là giải phân cách có trồng cây xanh, bên cạnh các bồn hoa có rất nhiều ghế gỗ sơn đỏ dành cho người đi bộ ngồi nghỉ ngơi.



Dương Thần không có hứng thú mua gì cả, chỉ định sẽ ngồi một lát suy nghĩ, không ngờ, vừa định ngồi xuống chiếc ghế màu hồng, một khuôn mặt thanh tú đang nhìn sang.



- Chú!



Cô bé trên người mặc một bộ màu vàng có dây đai, áo khoác sơ mi màu trắng, mặc quần Jean, tựa như búp bê xinh xinh, nhào tới ôm Dương Thần, hai tay ôm lấy cổ Dương Thần, cả người như treo trên người Dương Thần.



Nhìn gần mới thấy cô bé thật xinh xắn, Dương Thần không khỏi ngạc nhiên nhìn, còn tưởng mình đã nhìn nhầm:



- Đường Đường?



Cô bé gật gật đầu, buông hai cánh tay trắng trẻo xuống, đánh Dương Thần mấy cái vào ngực:



- Đáng ghét, chú thật nhẫn tâm, lâu như vậy mà không đến chơi với cháu, nếu không phải là hôm nay cháu gặp chú, có phải là cả đời này chú sẽ không liên lạc với cháu không?



- Đâu có, không phải là cháu học cấp 3 thì học hành rất vất vả sao, chú thấy cháu bận, không muốn làm phiền cháu học, cũng là muốn tốt cho cháu thôi!



Dương Thần nói.
- Bây giờ bà ấy suốt ngày chỉ biết ăn mặc trang điểm, trẻ ra như thanh niên mười mấy tuổi, hôm qua lại còn hỏi cháu, nếu như tìm cho cháu một người bố mới, cháu có thích không..



- Thế cháu trả lời như thế nào?



- Lúc đó cháu đã nói, trừ phi là bố ruột của cháu, bằng không cháu sẽ kiên quyết phản đối!



Đường Đường tức giận nói:



- Bố cháu theo đuổi bà ấy hơn 20 năm rồi, mà bà ấy không chịu đồng ý, dựa vào cái gì mà bà ấy đối xử với ông như thế, đi tìm một người đàn ông khác!?



Dương Thần giật mình, cười hỏi:



- Như vậy, cháu vẫn chưa nhìn thấy mẹ ở cùng với người đàn ông khác?



- Dù là chưa thấy, nhưng có thể hỏi cháu như vậy sao? Cháu đã lớn từng này rồi, lần đầu tiên hỏi cháu có muốn có một người bố hay không, chắc chắn là bà ấy đã nuôi người đàn ông ở bên ngoài rồi.



- Cái gì mà nuôi người đàn ông ở bên ngoài, cháu nói khó nghe quá, không thể nói mẹ cháu như vậy được, bất kể là vì lí do gì, một người phụ nữ như bà ấy đã phải chịu bao tủi nhục để sinh ra cháu, nuôi lớn cháu, có dễ dàng hay không?



Đường Đường không phục:



- Lại còn không phải sao! Nếu không có bà ấy, cháu vẫn còn có bố, bố vì hai mẹ con cháu mà đến giờ vẫn chưa lấy ai, bố đã nỗ lực nhiều như vậy, sao lại phải nhận một kết cục như vậy chứ?



- Nói như vậy là cháu đang kêu oan cho bố à?



Dương Thần cảm thấy mối quan hệ này hơi phức tạp.



Đường Đường suy tư, khẽ lắc đầu:



- Thực ra không phải là như vậy, chú à, chú đừng nghĩ là cháu còn nhỏ, nhưng cháu cũng biết tình cảm là chuyện không thể miễn cưỡng, chỉ có điều, đột nhiên mẹ lại thay đổi như vậy, còn không chịu nói cho cháu biết là bà ấy có người đàn ông bên ngoài hay không, cháu cảm thấy mẹ không thương cháu.



- Cho nên cháu mang chuyện của bố ra để chống đối mẹ?



- Vâng…cháu thuận miệng nói hai câu, kết quả là ầm ĩ cả lên…



Đường Đường ngại ngùng nói.



Dương Thần mỉm cười, chuyện này cũng không có gì quá đáng:



- Chuyện nhỏ như thế này mà cháu cũng bỏ nhà đi sao?



- Cũng không phải…



Đường Đường do dự một lát, nói:



- Chủ yếu là mấy hôm nay cháu thấy mệt mỏi, ngoại trừ đến trường, tan học thì không được phép ra ngoài, cháu thấy mình bị quản như phạm nhân ấy, cho nên không thể vui vẻ được.



Dương Thần hơi thâm ý nhìn Đường Đường:



- Như vậy là trong lòng cháu cảm thấy bất mãn.



Đường Đường im lặng, ngoan ngoãn gật gật đầu.