Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 207 : Dứt khoát không báo cảnh sát
Ngày đăng: 14:02 19/04/20
Vừa mới là cục diện chủ động chiếm cứ, bỗng nhiên tình hình chuyển biến đột ngột, khiến mọi người thất thần trong chốc lát.
- Sư phụ!
Tuệ Lâm kêu lên một tiếng trước hết, đỡ lấy cơ thể dần mềm nhũn của Vân Miểu sư thái, nước mắt trào ra trong nháy mắt, tiểu đạo cô đau đớn ôm lấy sư phụ mình, vứt bỏ trường kiếm trong tay, dường như không dám tin, làm sao thoáng cái đã biến thành như vậy!
Vân Miểu sư thái sắc mặt không còn chút máu, bắt đầu hiện lên vẻ xanh xao, trên mặt lộ vẻ đau đớn, giọng khàn đi nói:
- Tuệ Lâm, sư phụ tạm thời không sao, gã găm dao độc, tạm thời có thể ngăn chặn được, con cùng với mấy người khác hãy giết mấy tên địch và kẻ phản bội không biết liêm sỉ kia trước đi!
- Sư phụ có bị thương nặng không, con… Con đưa người đi giải độc, thuốc giải độc đều ở trong doanh trại.
- Nghe lời ta, Tuệ Lâm, cầm lấy kiếm, đừng để sư phụ thất vọng.
Vân Miểu nghiến răng run rẩy, trong mắt đầy những đường gân máu.
Nhưng Tuệ Lâm dù sao vẫn còn trẻ, từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy qua sư phụ mà cô sống nương tựa bấy lâu bị thương, giờ đây thoáng cái Vân Miểu sư thái ngã xuống đất, cô nào còn tâm trạng cầm kiếm chiến đấu?!
Mọi người ai cũng trợn mắt nhìn Đoạn Nhẫn đã đứng một phía với Blue Storm, tất cả đều rất tức giận.
- Đoạn Nhẫn, ngươi là đồ súc sinh, không ngờ ngươi lại làm ra trò bán nước này!
Cuồng Phong vô cùng tức giận mắng.
- Chúng ta tin tưởng ngươi như thế, người lại là kẻ phản bội…
Bọn Hải Khiếu, Diệp Tử cũng nhìn Đoạn Nhẫn không thể tin nổi.
Đoạn Nhẫn vẻ mặt đắc ý, bắt đầu dùng tiếng Anh khá lưu loát nói:
- Trước hết, các người đã bị lừa gạt, tin tưởng tôi, chỉ có thể nói rõ rằng các người không bằng tôi. Thứ hai, tôi từ trước giờ đều là người của Blue Storm, tuy rằng tôi đã được sinh ra trên mảnh đất này, nhưng trái tim tôi, từ trước giờ đều thuộc về nước Mỹ, họ có thể cho ta và người thân điều kiện sống tốt hơn, kẻ ngu xuẩn và vô dụng mới làm những chuyện vì quốc gia thối nát lạc hậu này. Các người có thể hận ta, nhưng đó chỉ là cảm xúc đáng thương của các người mà thôi, ta vốn dĩ không thèm nhìn đến.
- Đoạn Nhẫn, anh nói hay lắm, kế hoạch lần này bộ tổng tư lệnh rất hài lòng.
Jodie khen ngợi.
Karosi cười thâm hiểm nói:
- Đúng vậy, tôi đã uống thuốc giải trước rồi, cho nên sẽ không xảy ra chuyện gì.
Đoạn Nhận đắc ý cười nói:
- Trầm hương này tuy rằng độc tính không mạnh, nhưng thắng ở chỗ đối phương không phát hiện được, đơn giản hiệu quả, ta cũng không cần hạ độc chết các ngươi, chỉ cần các ngươi không thể vận chân khí nữa, thế thì các ngươi với đội đặc chủng bình thường, cũng không khác nhau mấy.
Trong khoảnh khắc, chỉ còn lại ba lính chiến đấu Thiên Long, Cuồng Phong và Đại Cước, cũng trong tình trạng khoanh tay chịu chết.
Diệp Tử và Hải Khiếu cầm súng trong tay, nhưng cũng biết, trong bọn địch ở đây bất kì kẻ nào qua, thì bọn họ cũng không phải là đối thủ, tình thế hiện giờ, hy vọng duy nhất chính là vị ngồi hút thuốc ngắm phong cảnh ở cửa kia…
Tuệ Lâm ôm chặt Vân Miểu sư thái, khóc nức nở không biết như thế nào là phải, thấy Diệp Tử và Hải Khiếu sắc mặt lo lắng nhìn ra phía cửa, mới nhận ra còn có một tên vẻ ngoài vô cùng phi thường vẫn chưa lên tiếng.
- Này! Đồ hèn nhát! Anh có phải là đàn ông không hả! Là muốn anh đến xem kịch sao!?
Tuệ Lâm ngoác miệng la lớn.
Diệp Tử và Hải Khiếu nghe thấy Tuệ Lâm không chút kiêng nể nói ra được suy nghĩ của bọn họ, vẻ mặt đau khổ.
Bọn họ thực ra đã sớm muốn Dương Thần lên hỗ trợ, đừng ngồi yên bất động mãi xem kịch, nhưng bọn họ lại sĩ diện, sợ mất mặt.
Sự phản bội của Đoạn Nhẫn, bọn họ đã rõ, tất cả kế hoạch, hoặc Đoạn Nhẫn là chủ mưu, mà lừa gạt sự tín nhiệm của Dương Thần, làm hại người thân của Dương Thần để uy hiếp, buộc anh ta đến giúp bọn họ, tất cả mọi thứ, bọn họ đều trở thành đồng lõa của Đoạn Nhẫn, dù không biết vì sao Đoạn Nhẫn làm như vậy, nhưng chắc chắn không phải để đối phó với Blue Storm, thậm chí Dương Thần không giết bọn họ, thì bọn họ đã thấy quá may mắn rồi!
Bọn họ không phải kẻ máu lạnh vô tình, nên đều cảm thấy có lỗi với Dương Thần.
Lúc này, cho dù Dương Thần một mình rời đi, buông tay mặc kệ, bọn họ cũng không thể nói gì hơn, thậm chí còn hy vọng Dương Thần đừng xảy ra chuyện——chỉ trách đã lầm tin Đoạn Nhẫn, rơi vào cạm bẫy.
Dương Thần vừa hút được nửa điếu thuốc, nghe tiếng Tuệ Lâm khóc gọi, vỗ vỗ miệng, ném đầu mẩu thuốc lá xuống đất, giẫm chân lên, từ từ đứng dậy.
Đoạn Nhẫn cười khẩy:
- Minh Vương, tôi khuyên anh có lẽ không nên lộn xộn, hôm nay kéo anh đến đây, tất nhiên tôi có cân nhắc khác, nếu anh muốn vợ và mẹ thay đổi trạng thái người thực vật, đợi tôi giết hết bọn ngu xuẩn này xong, lại nói chuyện với anh nhé.
Dương Thần không thèm để ý đến gã, tự nhiên rút điện thoại ra, xem xét, không có sóng, bèn nói về phía Andy:
- Tín hiệu ở đây chắc đã bị các người cắt rồi, mở lại đi, 1 phút là được rồi, ta gọi một cuộc điện thoại, tuyệt đối không phải là báo cảnh sát!