Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 210 : Bùa hộ mệnh

Ngày đăng: 14:02 19/04/20


Mọi người ở cửa nhìn thấy Dương Thần thần sắc đột nhiên trở nên kì quái, không hẹn mà cùng tỏ vẻ tò mò.



- Đó là thứ gì thế?



Cuồng Phong hỏi Hải Khiếu bên cạnh.



Hải Khiếu lắc đầu:



- Không biết, trước đến giờ chưa từng thấy.



- Giống như là bong bóng xà phòng, lẽ nào là cầu thủy tinh?



Diệp Tử phỏng đoán.



Lúc này, Dương Thần chợt giơ tay, từ tay Jodie lấy ra một quả cầu trong suốt, nắm trong tay, nhẹ nhàng ngắm nghía.



- Ngươi biết Aphrodite?



Dương Thần hỏi giọng chậm rãi.



Trong đôi mắt tràn ngập sự lo lắng, bất an, sợ hãi và chờ đợi kia của Jodie, hiện lên niềm vui mừng khôn xiết tìm được đường thoát chết:



- Cái này… Cái này thật là bùa hộ mệnh của vị đại nhân đó sao!?



- Thế nào, ngươi không biết nguồn gốc của đồ vật này sao?



Dương Thần nhíu mày.



- Không… Không, tôi… Tôi lúc trước vẫn chưa xác nhận, lúc đó tôi một lần trong một dịp tình cờ, giúp vị đại nhân đó, vị đại nhân đó rất thích tôi, cho nên nói tặng tôi đồ vật này làm kỉ niệm, nhưng tôi vẫn không dám tin vào tác dụng của nó.



Jodie nói ngữ điệu gấp gáp:



- Trên thực tế, thậm chí thân phận thực sự của vị đại nhân đó tôi cũng không dám xác định.



Dương Thần cười khẽ:



- Vận may của ngươi không tệ, bùa hộ mệnh khí bọt này, chính xác là của Aphrodite, tôi có thể cảm nhận được năng lực đặc biệt của cô ấy bám trên bề mặt.



Mọi người trong Viêm Hoàng Thiết Lữ vẫn chăm chú nghe hai người đối thoại, đều lộ vẻ ngỡ ngàng, chỉ có Diệp Tử hình như nghĩ đến cái gì, ngây người ngơ ngác.



- Aphrodite? Đó là ai?



Thiên Long khó hiểu nhất, nhìn quanh hỏi hai người bên cạnh.



Diệp Tử không chắc chắn nói nhỏ:



- Tôi nhớ, hình như một trong mười hai vị thần trên đỉnh núi Olympus, đại diện cho nữ thần tình yêu và sắc đẹp Venus, tên Hy Lạp cổ chính là Aphrodite.



- Venus?



Mọi người càng không hiểu là chuyện gì, chỉ có Minh Vương là đủ khó để tin, người ngang hàng với Minh Vương lại là vị nào trên thế giới nữa?
Mọi người cũng phát hiện tình hình Vân Miểu sư thái rất tệ, thấy Dương Thần đi lại, mọi người đều quýnh lên, đặc biệt Thiên Long, vội vàng chạy đến trước mặt Dương Thần, vẻ mặt xấu hổ nói:



- Dương Thần à, sư thái đã như vậy, anh đừng lấy lúc này trả thù bà, thái độ của bà đối với anh không được tốt, nhưng bà đã trúng độc rồi, cho chúng tôi dìu bà giải độc trước đi.



Dương Thần bĩu môi, bất đắc dĩ gỡ tay gã ra:



- Ta trả thù cái gì, ta muốn trị thương cho bà ấy.



- Trị thương?



Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.



Dương Thần ngồi xổm xuống, nhìn Tuệ Lâm đang ôm chặt Vân Miểu sư thái nói:



- Tuệ Lâm, giao sư phụ cô cho ta, ta trị thương cho bà.



Tuệ Lâm lau nước mắt, nhìn Dương Thần vẻ sợ hãi không quá tin tưởng, dáng vẻ khổ sở hỏi:



- Thật… Thật không?



- Này, con heo ngốc, nếu ta muốn gây bất lợi cho các người, cô cảm thấy ta có cần tốn nhiều lời thế không? Ta giáng một tát xuống, không phải xong hết mọi chuyện sao?



Tuệ Lâm ngẫm lại cũng đúng, đem Vân Miểu sư thái đang hôn mê, buông tay ra, đưa cho Dương Thần.



Dương Thần đỡ phía sau Vân Miểu sư thái, một tay ấn sau lưng bà, cũng không ngồi xếp bằng, liền lười biếng ngồi trước cửa như vậy, vẻ mặt buồn chán đánh một chưởng vào sau lưng Vân Miểu sư thái, vẫn không nhúc nhích.



Thấy tất cả mọi người nhìn hắn vẻ mặt hoài nghi, Dương Thần không nhịn được nói:



- Các người nhìn cái gì vậy, đều học võ, chưa thấy dùng nội công trị thương bao giờ sao? Tìm bí kíp Như Lai đi!



Nói một tiếng mới khiến đám người tỏa ra xung quanh đi kiếm bí kíp Như Lai bị cất giấu.



Chỉ còn lại mình Hỏa Pháo và Tuệ Lâm đang lo lắng ở cửa, nhìn Dương Thần lẳng lặng trị thương cho Vân Miểu.



Hơn mười mấy phút sau, mấy người Viêm Hoàng Thiết Lữ cuối cùng tìm thấy bí kíp Như Lai được giấu trong một căn hầm, cẩn thận cất giữ.



Mà Dạ Lang cũng thong dong tới kịp, sau khi biết chuyện xảy ra trong đại điện, suýt chút nữa Dạ Lang chém nhát nữa trên thi thể Đoạn Nhẫn.



Những phong ba xảy ra vùng biên giới Hoa Hạ, cứ như vậy đột phát rồi lặng xuống trong Dương Thần.



Nhưng đối với Dương Thần mà nói, phiền phức dường như chưa đi xa.



Chừng nửa giờ sau, độc tố trong người Vân Miểu đã được Dương Thần dùng phương pháp nội công trị thương hóa giải, sắc mặt Vân Miểu đã hồng trở lại, có thể đứng lên bình thường.



Tiểu đạo cô Tuệ Lâm nhìn thấy sắc mặt sư phụ chuyển hồng hào, vui vẻ, nhìn Dương Thần với vẻ thân thiết hơn nhiều.



Nhưng Vân Miểu sư thái vừa tỉnh lại, liền đột nhiên xoay người lại, đỏ mặt, nhìn Dương Thần buồn bã hỏi:



- Ngươi.. Ngươi… Rốt cuộc là ai? Tống Thiên Hành là gì của ngươi?