Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 211 : Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh

Ngày đăng: 14:02 19/04/20


- Tống Thiên Hành?



Dương Thần vừa thả tay khỏi lưng Vân Miểu sư thái, nghe thấy câu hỏi kích động của Vân Miểu sư thái, cảm thấy một mảng mù mịt.



- Ngươi không cần giả bộ không biết gì, ngươi vừa dùng nội công chữa thương cho ta, căn bản là “Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh” của Thục Sơn chúng ta, nội công này ngoại trừ Tống Thiên Hành, không có truyền nhân khác, ngươi dùng chính là nội lực “Diễn Sinh Kinh”, ngươi làm sao có thể không có quan hệ với Tống Thiên Hành? Mau nói cho ta biết tên khốn khiếp Tống Thiên Hành hiện tại ở đâu?



Vân Miểu sư thái nói rất nhanh rất dài, liền làm mấy người xung quanh nghe đều sửng sốt.



Dương Thần hơi nhíu mi,



hắn dần hiểu rõ Vân Miểu sư thái nói thế có ý gì, nhưng nối tiếp mà tới, Dương Thần cảm thấy rất nhiều chuyện trở nên kỳ quái.



Tuệ Lâm chớp mắt, khuôn mặt mang tò mò hỏi:



- Sư phụ, người nói, Tống Thiên Hành là Tống sư bá sao?



- Đúng vậy.



Ánh mắt Vân Miểu nhìn Dương Thần nói:



- Ta đã nói, vì sao ta vừa thấy hắn liền có cảm giác phản cảm như vậy, hóa ra trên người hắn tu luyện nội lực “Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh”, hơi thở kia, ta làm sao có thể quên.



Dương Thần suy nghĩ một lúc nói:



- Sư thái, dù người tin hay không, bản thân tôi cũng không biết môn công phu này tên là “ Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh”, tôi cũng không biết nó xuất phát từ Thục Sơn, nhưng theo tôi nghĩ, Tống Thiên Hành trong lời nói của người,tôi có thể nói cho người một ít chuyện người muốn biết.



Vân Miểu sư thái trong mắt ngấn lệ:



- Thật vậy ư? Vậy ngươi nói mau.



Dương Thần hướng bốn phía, nhìn đám người Thiên Long Diệp Tử nói:



- Các người đều rời khỏi đây một lát, chuyện tôi sắp nói, có chút nội dung không thích hợp công khai.



- Hừm, có cái gì ghê gớm, chúng ta cũng hiếu kì.



Thiên Long đĩnh đạc nói.



- Thiên Long, đi ra ngoài.



Ánh mắt Vân Miểu sư thái âm u lãnh lẽo quét một vòng, Thiên Long da mặt dày nhất cũng chỉ có thể than thở vài tiếng, cùng mọi người đi ra khỏi viện Cuộn Long.



Trong đại điện, chỉ còn Dương Thần và hai thầy trò Vân Miểu, Tuệ Lâm.




- Cái lão này, không đeo đồng hồ mà đòi xem giờ.



Cuồng Phong bất mãn nói.



Khi mọi người đang thoải mái nói giỡn, Hải Khiếu khôi phục lại thông tin liên lạc, truyền đến một tín hiệu.



- Được, đã biết, chúng ta lập tức trở về.



Hải Khiếu nghe xong, hướng mọi người nói:



- Tướng quân đến doanh trại, gọi chúng ta nhanh trở về.



Vừa nghe đến hai chữ “tướng quân”, tinh thần mọi người chấn động, không hẹn mà cùng chạy hướng tới phía doanh trại.



Diệp Tử thấy Dương Thần bất động, vội vàng kéo tay Dương Thần:



- Dương đại ca, nhanh lên, tướng quân đến đây, anh là đại công thần của nhiệm vụ lần này, nhất định được tướng quân khen thưởng.



- Tướng quân là ai?



Dương Thần hỏi.



- Đương nhiên là lãnh tụ Viêm Hoàng Thiết Lữ của chúng ta, tướng quân của chúng ta là anh hùng quốc gia, Bát Bộ và Long Tổ tất cả đều nghe tướng quân.



Diệp Tử tự hào khoe.



Dương Thần cười nói:



- Đó là lãnh đạo của các người, không phải lãnh đạo của tôi, nghiêm khắc đánh giá, tôi có thể là cái đinh trong mắt tướng quân các người.



Diệp Tử sửng sốt, mới nhớ Dương Thần vốn không phải là người của Viêm Hoàng Thiết Lữ, tiếc nuối buông tay ra:



- Ồ, vậy tôi đi trước.



Chờ Diệp Tử vừa mới đi chưa được bao lâu, từ cửa chùa Cuộn Long, tiểu đạo cô Tuệ Lâm giúp Vân Miểu sư thái sắc mặt tái nhợt đi ra, Vân Miểu sư thái vốn nhìn qua bề ngoài thành thục ung dung không quá năm mươi, đột nhiên giống như già hơn mười tuổi, thậm chí vết nhăn trên mặt cũng sâu thêm.



Nhìn thấy Dương Thần đứng ngoài cửa, Vân Miểu thật khó nở được nụ cười:



- Đi thôi, cho dù không phải là người của Viêm Hoàng Thiết Lữ, con người kia, ngươi cũng muốn gặp một lần.



Dương Thần không rõ vì sao Vân Miểu sư thái nói như vậy, nhưng vẫn gật đầu, ít nhất, hắn còn muốn ngồi máy bay về quê của Mạc Thiện Ny.