Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 212 : Bù Đắp

Ngày đăng: 14:02 19/04/20


Khi trở lại doanh trại trong thung lũng,trên khoảng đất trống ngoài doanh trại, đã có rất nhiều chiếc máy bay trực thăng màu đen bạc giống nhau đậu lại, vài cảnh vệ nhanh nhẹn dũng mãnh đứng canh ngoài lều vải, từ khí thế cho thấy mỗi người đều không thua mấy người của Long Tổ.



Dương Thần đi theo sau Vân Miểu sư thái vào trong lều vải, nhìn thấy mọi người trong Viêm Hoàng Thiết Lữ đã ngồi chỉnh tề thành một hàng, trước mặt bọn họ, là một người đàn ông mặc quân phục màu xanh, thân hình cao lớn.



- Nhiệm vụ lần này rất gian khổ,chính mình không có vấn đề gì, nhưng chủ mưu chính làm phản đã lâu, nên liên lụy nhiều nhân vật nguy hiểm cơ mật, đều là khảo nghiệm nghiêm khắc đối với các ngươi, ta rất vui mừng, các ngươi đều còn sống tới trước mặt ta....



Tiếng nói của người đàn ông trung niên,khi Dương Thần ở xa xa nghe được,liền có cảm giác quen thuộc.



Khi cùng hai thầy trò Vân Miểu sư thái đi đến gần chỗ đối diện với người đàn ông mặc quân phục, Dương Thần mới đột nhiên nhớ lại.



Không ngờ là ông nội Lâm Nhược Khê, Lâm Chí Quốc.



Lâm Chí Quốc nhìn thấy Dương Thần dường như cũng không có bất ngờ, nhưng thấy Vân Miểu sư thái sắc mặt không tốt và vẻ mặt kích động Tuệ Lâm bên cạnh Dương Thần, cũng ngạc nhiên vui mừng.



- Người đã đến rồi?



Lâm Chí Quốc nhìn Vân Miểu, hỏi như không hỏi.



Phía sau Lâm Chí Quốc, một thân hình mặc trường bào xám, nhìn thấy Vân Miểu, cũng lộ ra vẻ vui mừng.



Vân Miểu phức tạp nhìn Lâm Chí Quốc, gật đầu, trước mặt mọi người nói:



- Các người đều đi ra ngoài, ta có chuyện muốn bàn bạc với tướng quân.



Đám người Thiên Long dường như không tình nguyện, bọn họ cũng tò mò vì sao tướng quân và Vân Miểu sư thái gặp nhau lại kỳ quái như vậy,nhưng thấy Lâm Chí Quốc dường như cam chịu mệnh lệnh của Vân Miểu, đành phải hậm hực rời khỏi lều quân.



Từ đó trong lều quân lập tức chỉ còn lại Lâm Chí Quốc, lão già mặc áo xám đi cùng Lâm Chí Quốc như hình với bóng, đối mặt với ba người Dương Thần.



Dương Thần cảm thấy có chút xấu hổ, dù sao theo nguyên tắc mà nói, người đàn ông trước mắt nhìn khá trẻ tuổi là ông nội của bà xã mình, cũng là ông nội của mình, tuy nhiên vì quan hệ của Lâm Nhược Khê với Lâm gia bọn họ không được tốt, cho nên Dương Thần cũng không biết đối mặt với Lâm Chí Quốc như thế nào?



Thân cận quá, bà xã không thích, mà xa lánh, dường như không thích hợp.



Giờ phút này Lâm Chí Quốc đã tràn đầy cảm thán Vân Miểu đoan trang trước mặt:



- Vân Nhi, lần trước gặp mặt, đã là ba năm trước, bà thật nhẫn tâm, chẳng lẽ đời này không chịu tha thứ cho người chồng này sao?



Chồng????



Đầu Dương Thần hơi choáng, ôi mẹ ơi, Vân Miểu sư thái là vợ Lâm Chí Quốc? Cũng chính là bà nội Lâm Nhược Khê, vợ cả Lâm gia đã bị đuổi đi?



Nhưng... Ngồi ở vị trí chính thất, tại sao còn xuất gia làm đạo cô?




- Từ từ, Vân Nhi, bà vừa nói cái gì? Dương Thần tu luyện cái gì?



Lâm Chí Quốc kinh ngạc hỏi.



Vân Miểu sư thái dần bình tĩnh lại, hướng hắn liếc mắt một cái:



- Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh, hơn nữa là tầng thứ tám rồi, Dương Thần là đệ tử trân truyền của Tống sư huynh.



Lâm Chí Quốc giật mình, mà bóng áo xám luôn im lặng sau lưng Lâm Chí Quốc cũng biến sắc mặt nhìn Dương Thần, trên gương mặt tuổi già, khó che giấu được kích động.



- Tống... Tống sư huynh, huynh ấy... huynh ấy có khỏe không?



Lâm Chí Quốc ân cần hỏi thăm.



Vân Miểu im lặng, hướng Tuệ Lâm đứng bên cạnh nói:



- Tuệ Lâm, con nói cho ông ta nghe.



Tuệ Lâm dịu dàng gật đầu, mở miệng muốn nói “ông nội”, nhưng lập tức sợ hãi sửa lại, nói:



- Tướng quân, là Dương Thần nói cho chúng ta, Tống sư bá nhiều năm trước đã qua đời...



Tiếng nói trong suốt của Tuệ Lâm thuật lại câu chuyện, Lâm Chí Quốc nghe xong chuyện cũ của Dương Thần, cuối cùng, ông cố nén mới không rơi lệ.



- Chúng ta rất xin lỗi Tống sư huynh, đáng tiếc, lời xin lỗi này, cả đời cũng không có cách nói cho huynh ấy nghe.



Lâm Chí Quốc suy sụp nói.



Ánh mắt Vân Miểu trong trẻo mà lạnh lùng nhìn ông ta liếc mắt một cái:



- Ta vừa mới quyết định, nếu chúng ta không thể bù đắp hổ thẹn với Tống sư huynh, như vậy, Dương Thần là đệ tử đích truyền của Tống sư huynh, đem hết khả năng bù đắp lại cho hắn.



- Bù đắp? Bù đắp như thế nào?



Lâm Chí Quốc ngẩng đầu, nhìn Vân Miểu, lại nhìn Dương Thần ánh mắt mê muội.



Vân Miểu khóe miệng nhích lên mỉm cười:



- Ta muốn Tuệ Lâm làm vợ Dương Thần.