Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 217 : Cao tiên sinh

Ngày đăng: 14:02 19/04/20


Một mạch lên thẳng tầng thứ hai mươi bảy, Dương Thần vốn đếm không hết mình bỏ lại đằng sau bao nhiêu nhân viên bảo vệ, thậm chí có một số vệ sĩ của khách hàng cũng bị Dương Thần bất chấp tất cả đá ngã như ngựa.



Tầng thứ hai mươi bảy là tầng thương vụ, trong hành lang trống rỗng, nhưng bởi vì tin tức hỗn loạn dưới lầu đã truyền đến đây nên không ít phòng riêng đều có vệ sĩ áo đen, đề phòng nghiêm ngặt.



Dương Thần nhìn chăm chú vào lũ vệ sĩ cảnh giới, nhanh chóng tìm được phòng của Knight, ở cửa là hai tên vệ sĩ dáng người khôi ngô, sắc mặt rất khó coi.



Lúc này Dương Thần đã lười tốn nước bọt, không đợi hai vệ sĩ đặt câu hỏi, phang cho mỗi người một quyền với tốc độ khó tránh, đừng nói ngăn cản, hai tên vệ sĩ đã ôm bụng loạng choạng ngã xuống mặt đất.



- Ầm!!



Dương Thần nhấc chân đá vào cánh cửa khóa trái, khóa điện tử phát ra hệ thống báo động chói tai, nhưng sắc mặt hai tên vệ sĩ đều tái nhợt, bất lực.



Tình hình trong phòng lập tức lọt vào trong tầm mắt, chiếc bàn ở cạnh cửa sổ sáng ngời, hai người ngồi, một người đúng là Lâm Nhược Khê, một người đàn ông trung niên mặc đồ tây màu tím.



Người đàn ông trung niên tóc đen, tóc vuốt sợi đến sau gáy, trên mặt đã có lốm đốm nốt đồi mồi, có thể thấy được lão ta già hơn một chút so với nhìn vẻ bề ngoài, nhìn thấy Dương Thần xông vào, lão ta ngồi bất động, lông mày nổi lên.



Lúc này, hai tên vệ sĩ cường trángchạy từ một gian phòng khác tới, vội vàng đứng chặn trước mặt Dương Thần.



Lâm Nhược Khê cuối cùng cũng xác định người đàn ông trước mắt đang lao vào đánh nhau như đám lưu manh là Dương Thần, Dương Thần lúc này bởi vì đánh nhau và chạy thục mạng, mặt mày lem luốc, càng nhìn càng thấy khó coi, tóc tai bù xù, mặt đầy mồ hôi, trên người thậm chí còn dính một ít máu, khoác chiếc áo màu đen đứng ở cửa, rõ ràng là lưu manh đầu đường, vừa mới đánh nhau xong.



- Anh là ai….



Người đàn ông mặc đồ tây màu tím trầm giọng hỏi.



Dương Thần không để ý đến ông ta, cẩn thận nhìn Lâm Nhược Khê, thấy cô chỉ bị chút kinh hãi, toàn thân đều bình thường, không có bất cứ tổn thương gì trong lòng mới an tâm một chút.



Lâm Nhược Khê thấy Dương Thần nhìn mình cười cười, nhịn không nổi cơn giận, bỗng nhiên đứng lên, chất vấn:



- Dương Thần! Anh đến đây làm gì?



- Lâm tiểu thư biết anh ta sao?



Ông Tây nhíu mày hỏi.



Lâm Nhược Khê đau đầu xoa trán, xoay người nói xin lỗi:



- Cao tiên sinh, rất xin lỗi, gây phiền phức cho ông rồi.



- Lâm tiểu thư, anh ta giống như rất để ý cô…
- Các người làm gì vậy? Các người … Các người biết tôi là ai không? Tôi là Trưởng ban thư ký thương hội Singapore! Chủ tịch thành phố các ngươi thấy tôi còn phải nhún nhường ba phần! Các người dám ngăn cản tôi sao?



Cao tiên sinh lớn tiếng mắng.



Thái Nghiên cười lạnh đi đến trước mặt Cao tiên sinh,



- Ông là ai không quan trọng. Nhưng đúng theo như lời ông nói, pháp luật chắc chắn phải nghiêm minh, và cái nằm trên tay tôi, chính là sự công bằng của ông.



Nói xong, Thái Nghiên mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay trắng nõn rõ ràng là camera chuyên dụng bỏ túi!



- Cô vu oan cho tôi! Cái đó không phải là của tôi!



Cao tiên sinh dữ dội, chửi ầm lên!



- Chậc chậc…



Dương Thần lắc đầu thở dài nói:



- Còn chưa nói là của ông, ông đã kích động như vậy rồi! Thật đáng tiếc, chút trò này của ông từ bé tôi đã học được rồi.



Tình huống đột nhiên chuyển biến, Lâm Nhược Khê đột nhiên tỉnh ngộ, tất cả chuyện này là sao?



Trong nháy mắt, sắc mặt Lâm Nhược Khê như bị đóng băng lại. Vừa rồi còn có ý giúp Dương Thần cầu xin Cao tiên sinh tha thứ. Nhưng thật đáng xấu hổ, không ngờ là cô lại đi cầu xin một tên sở khanh. Cô cảm thấy bị lăng nhục.



- Cao Quốc Hùng! Chúng ta gặp nhau tại tòa!



Lâm Nhược Khê không muốn đợi thêm một phút giây nào nữa, xoay người chạy nhanh ra khỏi phòng, thậm chí cả túi xách cũng bỏ quên lại trên bàn.



Dương Thần đi đến bên bàn cầm lấy túi xách của Lâm Nhược Khê, không biết phải nói với Thái Nghiên như thế nào cho phải:



- Nếu tôi đoán không sai thì trên người của gã, hoặc là trong rượu có thể kiểm tra thuốc mê hay thứ gì đó đại loại, chuyện tiếp theo rất dễ làm, Cục trưởng Thái, đã làm phiền cô rồi!



- Ừ! Tôi biết rồi! Anh mau đi xem Nhược Khê thế nào đi! Cô ấy từ nhỏ đã rất cố chấp. Lần này lại bị tên khốn kiếp này lừa, tôi dám khẳng định cô ấy rất khó mà vượt qua, tôi sẽ cho người đưa anh xuống, như vậy sẽ không có ai dám ngăn cản anh nữa.



Thái Nghiên chua xót, miễn cưỡng nói.



Dương Thần gật gật đầu, một gã cảnh sát cùng đi, bước nhanh ra khỏi phòng, còn kết cục của Cao Quốc Hùng như thế nào, đã không còn là chuyện hắn muốn quan tâm nữa.