Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 218 : Một nửa của một nửa

Ngày đăng: 14:02 19/04/20


Đi thẳng xuống dưới lầu, quản lý tòa nhà thấy Dương Thần xuất hiện rất oán giận, nhưng được cảnh sát giải thích, cuối cùng cũng không gây phiền phức nữa.



Dương Thần đi ra khỏi tòa nhà, chưa đi được mấy bước liền gặp Lâm Nhược Khê đang đi đến bãi đỗ xe.



Ngọn đèn bên ngoài tòa nhà chiếu vào bộ váy màu đen, hình dáng Lâm Nhược Khê thướt tha, những đường cong bị ánh đèn mờ ảo làm cho đẹp tới mê hồn.



Dương Thần bước nhanh theo, cầm túi da trắng hiệu Hermes đi nhanh tới trước mặt Lâm Nhược Khê,



- Túi cũng không lấy, không có chìa khóa xe, em mở xe kiểu gì?



Lâm Nhược Khê dừng lại, nhận lấy túi:



- Cảm ơn!



- Xem ra em đã chịu đả kích khá lớn, không ngờ lại nói lời “Cảm ơn” với tôi!



Dương Thần cười nói.



- Trước kia tôi chưa từng nói với anh sao?



Lâm Nhược Khê không xác định, quay đầu lại hỏi, khóe mắt của cô hơi ướt, sắc mặt không được tốt.



Dương Thần cẩn thận ngẫm nghĩ một chút:



- Tôi không nhớ rõ, có thể là không có, nhưng cũng có thể là tôi đã quên.



- Nhưng, tôi nhớ hình như đúng là chưa từng nói…



Hai người đi bên ngoài đường phố, tiến vào trong bãi đỗ xe, gió lạnh thổi qua bãi đỗ xe yên tĩnh, bốn bề vắng lặng đến nỗi hai người có thể nghe được hơi thở của nhau.



Lâm Nhược Khê do dự một lát, đột nhiên nhẹ giọng nói:



- Rất xin lỗi, vừa rồi tôi đã trách lầm anh!



Dương Thần gãi đầu, vẻ mặt đau khổ nói:



- Có thể đừng nói với tôi những lời cảm ơn và xin lỗi không? Tôi thấy không được tự nhiên, không quen được.



Lâm Nhược Khê dừng bước, áy náy nói:



- Trước kia có đúng là tôi nói chuyện với anh rất không biết điều, rất khắc nghiệt, rất không nể mặt anh phải không?



- Tại sao lại nói vậy?



- Nếu như trước kia anh bảo tôi đừng nói cảm ơn với anh, tôi sẽ nói anh “không có tự trọng”.



Lâm Nhược Khê thật lòng nói.



Dương Thần “ồ” một tiếng:



- Tôi rất bị coi thường đúng không?
Dương Thần cười nói.



Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái, tuy trong lòng không yên, nhưng đành phải ngồi vào trong xe, cảnh cáo Dương Thần, nói:



- Không được lái xe lung tung, chậm thôi, bằng không lần sau tôi sẽ không ngồi xe anh lái đâu.



- Yên tâm đi!



Dương Thần vốn không định tiếp tục đua xe. Đêm nay Lâm Nhược Khê đã chịu khổ sở, hắn cũng không phải là người ham chơi đến mức làm càn.



Xe chạy vào đường cao tốc, đột nhiên Dương Thần nhớ tới một chuyện, liền nói với Lâm Nhược Khê:



- Ngày mai tôi muốn tới tham dự party sinh nhật của một người bạn, thế nên sẽ không đi làm, nói trước với em một tiếng, nhưng không phải là tôi trốn tránh công việc nha!



- Party sinh nhật?



Sắc mặt Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói:



- Là sinh nhật người phụ nữ bên ngoài của anh phải không, bạn cái gì chứ, anh không giấu được tôi đâu.



Dương Thần thở dài nói:



- Nếu tôi muốn tổ chức sinh nhật cho phụ nữ, thì đã không nói với em, người bạn đó của tôi tên là Viên Dã, không biết em có quen không, hình như cũng rất có tiền.



- Cái gì? Viên Dã?



Lâm Nhược Khê cảm thấy không thể tin được!



- Là người nhà họ Viên, Viên Dã!



Dương Thần không hiểu nói:



- Không biết! Tóm lại rất có tiền, lái R8, còn thành lập chiến đội trò chơi, tôi chơi game nên quen cậu ta.



Lâm Nhược Khê lại càng giật mình. Đột nhiên cô cảm thấy Dương Thần này gian ác mê hoặc lòng người.



- Anh biết không? Viên gia là đại gia tộc lớn mạnh nhất Trung Hải. Viên Dã lại là con một, Hứa Trí Hoành đại diện cho Hứa gia, nếu so với Viên gia, còn không được bằng một nửa của Viên gia.



-Vậy sao?



Dương Thần cảm thấy rất mới lạ.



- Xem ra sau này cần làm quen, lôi kéo tiểu tử đó, để Hứa Trí Hoành đỡ gây sự.



Lâm Nhược Khê nghĩ sâu xa, gật đầu:



- Đúng! Sau này anh chơi game với Viên Dã nhiều vào, cố gắng lôi kéo tình cảm thân thiết một chút. Nếu cậu ta thích làm bạn với anh, vậy thì nắm chắc cơ hội đi, có những mối quan hệ của Viên gia, sẽ rất có lợi cho con đường sau này của anh. Không được! Ngày mai, tôi sẽ sai người chuẩn bị vài món quà đặc biệt để anh đem đi. Gặp mấy vị trưởng bối của Viên gia cũng không thể thất lễ được, đặc biệt là với mẹ của Viên Dã, tôi nghe nói Yến Kinh lớn như thế mà còn phải nhiều lần đến cậy nhờ Viên gia, nhất định phải dốc lòng chuẩn bị cho tốt, để lại thiện cảm mới được.



Nghe thấy Lâm Nhược Khê ở bên cạnh đột nhiên lập kế hoạch tạo mối quan hệ như một cái máy tính để suy diễn tương lai sự nghiệp của Dương Thần, Dương Thần yên lặng thở dài, anh chỉ muốn chơi game, có phải dễ dàng không?