Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 235 : Bù đắp thanh xuân

Ngày đăng: 14:02 19/04/20


Dương Thần ôm chặt lấy cặp mông đẹp đầy đặn, Đường Uyển nhận được kích thích mãnh liệt dị thường, thân thể khó cưỡng lại không vặn vẹo, lại càng uốn éo, cơ thể tiếp xúc với Dương Thần gần đến rõ rệt.



Dương Thần cảm giác như bị một đống bông mềm mại êm ái bao lấy, thoải mái hít thở.



Đường Uyển cảm thấy bên dưới của cô ướt át, nhiều năm giữ gìn bảo vệ, ngẫu nhiên tự giải toả trống vắng, cô rõ nó là gì, cô thèm muốn, xuân triều khó có thể ngăn cản bắt đầu dâng tràn.



Giây phút ban đêm bốn phía vặng lặng này, cho dù là gã say cũng không nhàm chán đến độ chạy đến đậy mượn rượu làm càn, nhưng Đường Uyển vẫn sợ hãi, sợ hãi Dương Thần hoàng đường to gan sẽ cùng cô hoan lạc tại đây.



Tuy rằng đã thổ lộ tâm ý của bản thân, cùng biết thanh xuân của bản thân không còn nhiều, nhưng Đường Uyển cũng không có lớn gan đến độ “lấy trời làm chăn, đất làm giường”, không kiêng nể gì mà làm đại.



Dương … Dương Thần …



Đường Uyển van nài khiến cho nụ hôn bị động của cô, có chút khổ sở cầu khẩn:



Đừng như thế ở đây, tôi không muốn như thế…



Vậy cô muốn thế nào.



Dương Thần trêu ghẹo cười đáp.



Đường Uyển chỉ toà nhà bên bờ biển đèn đuốc sáng rực cách đó không xa.



Đến đó đi, khách sạn Phong Lâm của tôi, vì những lúc nhớ mẹ muốn đến ngắm biển, nên đặc biệt mua nó.



Dương Thần có chút kinh ngạc nhìn về phía toà nhà ở xa xa, có chút ganh tị, sao những người phụ nữ quanh hắn đều có tiền.



Đường Uyển dường như nhìn ra được tâm tư của Dương Thần.



Anh là người để ý đến tiền bạc sao?



Dương Thần ha hả cười.



Cũng có, có tiền cũng không biết tiêu.



Đúng lúc Dương Thần nắm lấy tay của Đường Uyển, lòng rạo rực tính đi bộ đến khách sạn bên bờ biển thì điện thoại của Đường Uyển reng lên.



Đường Uyển nhíu nhíu mày, lấy điện thoại ra xem, gương mặt lộ ra chút thần sắc bất đắc dĩ và kinh ngạc.



Sao vậy.



Dương Thần hỏi.



Đường Uyển rút tay ra khỏi tay của Dương Thần.



Xin lỗi, xem ra cuộc hẹn hôm nay phải dừng ở đây rồi.
Dương Thần quay đầu, nháy nháy mắt với Lưu Minh Ngọc, Lưu Minh Ngọc hiểu ý liền nắm chặt tay của Dương Thần.



Dương Thần vẻ mặt ôn hoà đưa tay vỗ vỗ vai của nhân viên phục vụ.



Cậu em, làm gì gắt gỏng vậy?



Nhân viên phục vụ nhìn cánh tay của Dương Thần đang ngoắc trên vai, bối rối đáp:



Không có ạ, thưa ông, xin đừng làm khó chúng tôi ạ.



Không khó xử đâu, chỉ là khiến cậu đau chút thôi.



Dương Thần mỉm cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng dùng lực ở khớp vai của nhân viên phục vụ.



“Ặc——” cậu nhân viên phục vụ thở ra một hơi, cảm giác đau dữ dội khiến cậu ta bước lùi vài bước.



Đi mau.



Dương Thần nắm lấy cơ hội, kéo tay Lưu Minh Ngọc chạy ra ngoài quán rượu.



Cậu nhận viên phục vụ quay người lại thấy hai người đã chạy được một khoảng khá xa, liều mạng chạy đuổi theo mấy bước thì bị dòng người đi trên đường ngăn trở, một lúc thì mất dấu mục tiêu, chỉ còn cách hét lớn nhưng trên đường phố chẳng ai giúp cậu ta bắt người.



Việc chạy trốn này, Dương Thần quá quen, việc cắt đuôi nhân viên phục vụ chưa có kinh nghiệm bắt người thật quá dễ dàng, kéo Lưu Minh Ngọc thở hổn hển qua một con phố dài mới dừng bước.



Tiểu Ngọc thân yêu, đối với bữa thử nghiệm bá đạo này thế nào?



Dương Thần nhìn Lưu Minh Ngọc đang gập người thở không nhịn được cười hỏi.



Anh … Anh muốn … mệt chết người ta à…



Lưu Minh Ngọc lại nghe được Dương Thần lần nữa xưng hô vô cùng thân mật, gương mặt có chút ngượng ngùng, hơi trước không liền hơi sau.



Khụ khụ… Lần sau tôi chẳng ăn bữa cơm bá đạo này nữa đâu, mệt lắm, chạy trốn mà tim muốn nhảy ra ngoài.



Dương Thần thở dài.



Cho dù có muốn bù đắp thời thanh xuân đã qua, cô cần gì đánh đố thể lực của bản thân mình, ăn bữa cơm bá đạo này không liều mạng chạy, bị bắt là vào đồn cảnh sát đấy.



Tôi không phải là không nghĩ ra được phương pháp tốt hơn …



Lưu Minh Ngọc buồn bã đáp, nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện hai người chạy đến bờ biển, đột nhiên mắt ráng rực.



Dương Thần, tôi lại mới nghĩ ra cách khác.