Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 236 : Nhìn về phía biển

Ngày đăng: 14:03 19/04/20


Nghe khẩu khí bừng bừng khí thế của Lưu Minh Ngọc, Dương Thần thấy hơi căng thẳng, chắc sẽ không vi phạm pháp luật như vừa làm ở hiệu đồ ăn Bá Vương chứ?



Dường như mang chút vẻ điên khùng thường ngày, có khi còn đáng sợ hơn người điên.



- Em lại muốn làm gì?



Dương Thần lo lắng hỏi.



- Ngày mai chúng ta ở đây ngắm mặt trời mọc đi, em chưa từng được ngắm mặt trời mọc trên biển bao giờ.



Lưu Minh Ngọc phấn khích nói.



Dương Thần thở dài, thời tiết như thế này mà ngắm mặt trời mọc thì phải dậy từ sớm, nhưng hắn không nỡ từ chối yêu cầu nhỏ bé ngây thơ này của Lưu Minh Ngọc:



- Ừ, vậy đêm nay chắc chúng ta phải nghỉ lại ở khách sạn cạnh bờ biển rồi.



Khách sạn mà Dương Thần nói là khách sạn Phong Lâm – chỗ mà hắn chưa kịp vào cùng với Đường Uyển, nếu Đường Uyển đang ở xa mà biết hắn không đi cùng mình mà lại ở cùng người phụ nữ khác thì không biết có đập nát ô tô ra không.



Tầng 23 của khách sạn, ban công hướng về phía biển.



Vừa bước vào phòng Lưu Minh Ngọc đã mở tung cửa kính bước ra ban công, nhìn mặt biển phẳng lặng xanh thẫm xa xa, tâm trạng lâng lâng.



Dương Thần vòng tay ôm lấy eo cô từ phía sau, tựa vai lên đầu cô, cười nói:



- Đừng nhìn nữa, buổi tối nhìn thì có gì đâu, sáng sớm mai là có thể nhìn thấy mặt trời mọc từ đây rồi.



Lưu Minh Ngọc cảm nhận được bàn tay Dương Thần đang vuốt ve bụng và ngực mình, bỗng cảm thấy hơi kích thích, hờn dỗi quay lại nhìn hắn:



- Anh vội gì chứ, đã đến cùng anh lại còn không cho anh hay sao?



Đương nhiên là phải vội rồi, ta không phải là chỉ kìm nén trong một lát mà từ lúc cô Đường Uyển nhẫn tâm kia bỏ đi là đã phải kìm nén đến tận bây giờ rồi!



- Tiểu Ngọc Nhi ngoan, đi tắm đi nào!



- Không được, em muốn ngắm một lúc nữa…



- Sẽ cảm lạnh đấy, nghe lời anh đi tắm đi…



- Em không tắm, nhìn bộ dạng háo sắc của anh em nhất định sẽ không cho…



Dương Thần nhìn vẻ mặt bỡn cợt của Lưu Minh Ngọc, cuối cùng cũng hạ quyết tâm:



- Được, vậy anh cũng sẽ không tắm nữa.



- Vâng, vậy là đúng đấy.



Lưu Minh Ngọc khoái trá đáp.


Đó mới là điều mà Dương Thần quan tâm nhất lúc này.



- Cửa biệt thự mở suốt đêm, nhưng trong nhà... không có một ai.



- Anh biết rồi...



Dương Thần ngắt điện thoại, hít một hơi rồi nói với Lưu Minh Ngọc với vẻ mặt nghi ngờ:



- Anh có việc gấp, không ăn sáng với em được, anh đã trả tiền phòng rồi, lát nữa em trả thẻ rồi đến công ty đi nhé.



Nhìn Dương Thần vội vã muốn đi, Lưu Minh Ngọc lo lắng hỏi:



- Dương Thần, xảy ra chuyện gì thế? Có cần em đi cùng không?



- Không có gì em yêu ạ.



Dương Thần mỉm cười rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.



Hắn chạy như bay về phía khu để xe, nổ máy rồi phóng ầm ầm về Long Cảnh Uyển.



Trên đường Dương Thần lại gọi cho Sắc Vi, nhờ cô lên mạng tìm kiếm xem Lâm Nhược Khê và vú Vương đang ở đâu, tuy biết cơ hội ít ỏi nhưng vẫn muốn tìm kiếm.



Có thể đánh thuốc mê người của Sắc Vi, đưa hai người khỏe mạnh đi mà thần không biết quỷ không hay thì đối phương chắc chắn không phải loại đạo tặc thông thường, mắt Dương Thần vằn lên một tia sát khí.



May mắn là đối phương bắt Lâm Nhược Khê và vú Vương có lẽ là để đàm phán chuyện gì đó, nếu như thế thì tạm thời hai người vẫn an toàn, điều mà Dương Thần muốn biết nhất là kẻ đó là ai.



Cho dù là ai, dám lợi dụng lúc ta vắng nhà để ra tay bắt cóc vợ mình thì Dương Thần đã không có ý định nương tay rồi.



Khi trở về biệt thự Long Cảnh Uyển, quả nhiên cửa chính đã bị mở toang.



Dương Thần xuống xe, nhanh chóng đi vào phòng khách, phát hiện phòng khách chẳng có thay đổi gì, cũng chẳng có dấu vết gì bị khám xét.



Dương Thần nhíu mày, chạy lên phòng của mình ở tầng hai, quả nhiên có dấu hiệu bị lục lọi, quần áo và đồ đạc vứt tứ tung.



Đúng lúc đó Dương Thần phát hiện có mảnh giấy để lên trên đầu giường của Dương Thần!



Dương Thần tiến lại gần, cầm mảnh giấy lên.



chữ trên mảnh giấy không phải là tiếng Trung mà là tiếng Nhật.



“Minh Vương Các Hạ, chỗ ở của các hạ quá rộng lớn, muốn tìm hòn đá thần quả thật khó khăn.Chúng tôi sẽ đợi chờ tại vườn thực vật ngoại ô Nam Trung Hải, dùng hòn đá thần trên tay ngài để đổi lấy tính mạng của người nhà ngài.”



Ngay lập tức, mảnh giấy bị Dương Thần xé vụn, Dương Thần lập tức nhớ ra, gọi điện cho Sắc Vi.



“Sắc Vi yêu quý, gọi người của em dừng tìm kiếm, kẻ địch lần này bọn họ không thể đối phó được”



Sắc Vi nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Dương Thần, không nói thêm nhiều, chỉ nhắc nhở một câu “cẩn thận”rồi tắt máy.