Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 243 : Trang giấy ố vàng

Ngày đăng: 14:03 19/04/20


- Cậu đến rồi à?



Dương Tiệp Dư nghe thấy tiếng bước chân, mỉm cười trước rồi đứng dậy.



- Tôi gặp phải chút rắc rối nhưng cũng chưa bị muộn.



Dương Thần cười và ngồi xuống.



Dương Tiệp Dư cũng không hỏi nhiều về rắc rối mà hỏi luôn:



- Cậu uống gì?



- Gì cũng được.



Dương Thần nói.



Dương Tiệp Dư đề nghị:



- Quán này có Kopi Luwak mà các quán khác không có, cậu có muốn một tách không?



Dương Thần ngạc nhiên:



- Có Kopi Luwak thật sao?



- Tuy hơi đắt một chút, nhưng vì cậu là người đã cứu Tiểu Dã thì mời cậu uống một tách cà phê cũng chẳng đáng là gì cả.



Dương Tiệp Dư cười.



Dương Thần khoát tay:



- Thôi, tôi biết loại cà phê đó, nhưng có lẽ cả đời này tôi cũng sẽ không uống, chọn cái nào đơn giản hơn đi.



- Tại sao, cậu đã từng uống loại đó chưa?



Dương Tiệp Dư hỏi với thái độ nghi ngờ.



Dương Thần cười bảo:



- Bà không biết cà phê Kopi Luwak được làm như thế nào sao?



- Tôi chỉ biết đó là loại cà phê đắt nhất thế giới, một cân có giá lên đến hàng nghìn đô la Mỹ, đó là còn chưa tính đến các điều kiện sử dụng đi kèm, lẽ nào còn có điều gì đặc biệt nữa sao?



Dương Tiệp Dư nói.



Dương Thần hơi thay đổi cách ngồi, gật đầu chậm rãi nói:



- Bà nói rất đúng, cái gì hiếm thì đều quý, Kopi Luwak là loại cà phê rất hiếm có, giá cả thì vào hàng thượng đẳng, là cà phê của Suvara Dvipa của Indonesia.
Dương Tiệp Dư cười gằn vài tiếng, đứng dậy quay người:



- Cái đường đường chính chính ở bên ngoài đó dường như chỉ khiến người ta thấy được bản chất xấu xa dơ bẩn của con người Dương Phá Quân mà thôi, tôi thật sự quá thất vọng về anh.



Nói xong Dương Tiệp Dư quay người bỏ đi.



- Dương Tiệp Dư, cô muốn tạo phản đấy à?



Dương Phá Quân tức giận đùng đùng hỏi.



Dương Tiệp Dư cũng giận dữ dừng bước, không thèm quay đầu lại nói:



- Anh yên tâm, tôi không làm gì đâu, không làm ảnh hưởng đến tiền đồ rộng lớn của anh đâu, đây là tội nghiệp của anh, rồi sẽ có một ngày anh phải hối hận...



Nói xong Dương Tiệp Dư bước nhanh ra khỏi quán cà phê.



Dương Phá Quân tức giận ngồi nguyên tại chỗ, thần sắc vô định, đôi mắt mơ hồ.



Thời gian cũng như trang giấy ố vàng, trở lại hơn hai mươi năm trước...



Trong một đêm tuyết rơi dày, chiếc xe Jeep nhà binh dừng lại trước cổng một cô nhi viện nơi một thành phố nhỏ phía Bắc Hoa Hạ.



Một phụ nữ mặc chiếc áo khoác quân đội ôm một đứa bé trai tầm hai ba tuổi vẫn đang ngủ say giao cho một người phụ nữ có khuôn mặt già nua.



Đứa bé ngủ rất say, trong đêm gió bấc gào thét, nằm giữa lớp chăn nhung ấm áp nó không nghe thấy tiếng khóc nức nở của người phụ nữ trẻ.



Sau khi nhận được một bức thư nặng trịch, bà lão âu yếm đứa bé rồi ôm nó quay trở vào cô nhi viện.



Người phụ nữ cứ trông theo bà lão đang bế con mình bước vào trong cô nhi viện đến khi khuất bóng rồi mới quay vào trong xe, khổ sở ra đi trong đêm tuyết rơi đầy trời.



Thời gian thấm thoát thoi đưa, lại một năm nữa...



Khi người phụ nữ quay trở lại cô nhi viện, có một chuyện không ngờ đã xảy ra, ngôi nhà hẻo lánh này đã bị san bằng.



Cũng chẳng còn một đứa trẻ nào ở nơi này nữa, thậm chí còn không lưu lại bất cứ thông tin nào để liên lạc, dường như tất cả người ở đây đã bốc hơi toàn bộ.



Người thiếu phụ trẻ tuổi tự đánh mình, dựa vào chồng mà khóc nức nở đến hôn mê bất tỉnh...



Tất cả những điều này Dương Thần đều không hề hay biết, thái độ cuối cùng mà Dương Tiệp Dư thể hiện trước mặt hắn khiến trong lòng hắn vô cùng khó chịu, dù đã trải qua nhiều sóng gió như vậy, nhưng bất cứ khi nào nhắc tới những thứ của một ký ức mờ nhạt đều khiến hắn khó mà bình tĩnh trở lại.



Khi đang bước trên đường, chiếc điện thoại vì túi quần bị rách mà phải để vào túi áo bỗng rung lên.



Dương Thần lấy điện thoại ra, hơi ngạc nhiên vì là điện thoại của Lâm Nhược Khê.



Mỗi lần Lâm Nhược Khê chủ động gọi điện thoại cho hắn đều là vì có chuyện muốn thông báo, Dương Thần khẽ mỉm cười nghe điện thoại.