Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 244 : Giải mã bí ẩn

Ngày đăng: 14:03 19/04/20


- Nhược Khê, em yêu, không phải là bữa trưa ăn chưa no nên muốn ăn thêm chút điểm tâm chư? Gọi anh giờ này thật là không bình thường.



Dương Thần nói đùa.



Lâm Nhược Khê không để ý đến lời nói đùa của Dương Thần mà nói luôn:



- Hôm nay tan ca anh đi cùng em tới một chỗ.



- Đi đâu?



- Đến lúc đó em sẽ nói cho anh biết.



Lâm Nhược Khê nói.



- Lại còn muốn tạo bất ngờ cho chồng cơ đấy.



Dương Thần lại đùa tinh nghịch.



Lâm Nhược Khê dừng lại một lát.



- Em hỏi anh có đi hay không?



- Có, tan ca xong anh đợi em ở bãi đỗ xe chuyên dụng nhé.



Dương Thần biết cô bé kia lại đang xấu hổ nên không công kích thêm nữa.



Sau khi quay trở lại Quốc Tế Ngọc Lôi, Dương Thần giúp mấy phụ nữ trong phòng làm mấy việc lặt vặt, giúp Triệu Hồng Yến và Trương Thái xử lý mấy mẫu sản phẩm tạp hóa, còn muốn đến phòng làm việc của trưởng phòng trêu chọc Lưu Minh Ngọc một chút, nhưng cô này không biết có phải vì xấu hổ cố ý tránh mặt mình hay không mà cả buổi chiều đều họp cùng với nhân viên, mang cà phê cho cô ấy mà cô ấy cũng không thèm nhìn mình lấy một lần.



Cuối cùng cũng đến giờ tan sở, Dương Thần đến khu vực hầm đỗ xe của Tổng giám đốc, mọi khi Lâm Nhược Khê vẫn hay thường đỗ xe ở đó.



Đến cạnh bên chiếc xe Bentley màu đỏ đã thấy Lâm Nhược Khê ngồi ở ghế lái, đương nhiên không cho Dương Thần cơ hội lái xe.



Sau khi bước vào trong xe, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của cô, Dương Thần cười hỏi:



- Em đang tưởng tưởng đến lần hẹn trước đúng không?



Lâm Nhược Khê hơi đỏ mặt, nói tới buổi hẹn lần trước, cô lại nhớ tới chuyện trong xe Starbucks bị Dương Thần mượn cớ lau bơ dính trên mặt để hôn trộm, theo bản năng cô đột ngột nổ máy, không nói với Dương Thần về chủ đề này.



Dương Thần thắt đai an toàn, nhìn ghế ngồi đằng sau, phát hiện ra có một hộp giấy nhỏ liền hỏi:



- Cái kia là gì thế em?



Lâm Nhược Khê đang lái xe đáp gọn:



- Là quà để biếu người ta, đợi lát nữa anh sẽ biết.




Dương Thần gật đầu:



- Vâng, có lúc tôi cũng thấy mình thật tham lam, nhưng tôi đã hứa với bố mẹ Tinh Tinh sẽ không can thiệp vào cuộc đời cô ấy nữa rồi.



- Đó cũng coi như một kết quả không tồi.



Giám đốc Lâm gật đầu nói tiếp:



- Nhưng tôi thật không ngờ chồng của Nhược Khê lại là anh Dương.



Dương Thần nghi ngờ hỏi:



- Giám đốc, vợ tôi có vẻ rất quen thuộc nơi đây, cô ấy còn biết cả tên bọn trẻ con, cô ấy vẫn thường đến đây sao?



- Đúng thế, lẽ nào Nhược Khê không kể với anh Dương chuyện này?



Giám đốc Soa hơi buồn, cười bảo:



- Tôi còn tưởng ít nhất cũng nói với gia đình về chuyện ở đây. Cô bé này... Ha ha, khi còn nhỏ Nhược Khê thường cùng với bà ngoại và mẹ đến đây, sau này cả bà và mẹ cô bé đều qua đời, nên về sau Nhược Khê thường đến đây một mình, cô bé rất thích bọn trẻ ở đây, mỗi lần lễ tết đều tặng quà bọn trẻ, bình thường nếu rảnh rỗi thường cùng chúng chơi trò chơi, kể chuyện, bọn trẻ ở đây đều yêu quý Nhược Khê, tôi cũng rất quý cô bé.



- Xã hội bây giờ, người giàu có tốt bụng mà lại chân thành yêu thương bọn trẻ như cô bé ấy hiếm lắm, có những người vẫn thường quyên góp tiền nhưng là đều vì muốn địa vị xã hội, sợ người khác không biết Nhược Khê cho bọn trẻ nhiều như thế, nhưng cũng chưa bao giờ quảng cáo, tôi biết cô bé là Tổng giám đốc của Ngọc Lôi, thật khó có ai làm việc tốt mà âm thầm im lặng như cô ấy.



Dương Thần cuối cùng cũng hiểu, trong những ngày tháng sống cùng tại sao có lúc Lâm Nhược Khê thường ra ngoài làm việc mà không rõ lý do, cô không thích xã giao, cũng không có người thân thích, mình còn chưa hiểu sao cô ấy lại đi giầy bệt, thì ra là để đến thăm bọn trẻ ở cô nhi viện.



Như thế thì lần trước Lý Tinh Tinh nói mới quen một chị rất xinh đẹp và hai người đã trở thành bạn tốt chính là Lâm Nhược Khê sao?



Khi Dương Thần đang dần dần giải quyết được những thắc mắc trong lòng thì ở phía kia Lâm Nhược Khê đã chia xong quần áo cho bọn trẻ hét lớn gọi Dương Thần:



- Dương Thần, hôm nay em không về nhà ăn cơm đâu, em gọi điện cho vú Vương rồi, nếu anh không muốn đợi thì bắt xe về trước đi.



Lúc này xung quanh Lâm Nhược Khê là đám trẻ con đang cười nói rôm rả, thật không dễ để rời ra, tất nhiên không thể nào quan tâm được đến Dương Thần.



Dương Thần thấy cảnh này thật thú vị, cười nói:



- Vậy anh về trước đây, em chơi với bọn trẻ đi.



Dương Thần đương nhiên không muốn ở lại thêm vì Lý Tinh Tinh thường lén nhìn hắn bằng ánh mắt xa xôi, dù rất nhanh nhưng cũng đủ khiến Dương Thần thấy buồn.



Dương Thần tạm biệt Giám đốc viện rồi một mình đi về.



Lý Tinh Tinh nhìn Dương Thần bước đi không hề quay đầu lại, sắc mặt thêm nhợt nhạt, trong mắt ánh lên nhiều thêm sự quyết tâm.



Có điều tất cả những điều này Lâm Nhược Khê đang vui đùa theo bọn trẻ không mảy may biết chút gì.