Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 245 : Không có thời gian để yêu đương

Ngày đăng: 14:03 19/04/20


Sau khi Dương Thần đi rồi, Lâm Nhược Khê và Lý Tinh Tinh chơi cùng bọn trẻ khoảng một tiếng đồng hồ, bọn trẻ bị Giám đốc viện thúc giục mãi mới ngoan ngoãn đi ăn cơm.



Lâm Nhược Khê và Lý Tinh Tinh cuối cùng cũng được giải thoát, tuy không nỡ nhưng vì là con gái nên thể lực yếu, hai người chào tạm biệt Giám đốc Soa rồi rời khỏi cô nhi viện.



Ra đến bên ngoài, Lâm Nhược Khê nói với Lý Tinh Tinh:



- Tinh Tinh, để chị đưa em về, trời cũng đã tối rồi.



Lý Tinh Tinh cười lắc đầu:



- Không cần đâu chị Nhược Khê, em chỉ cần đi bộ một lát là về tới nhà, chỗ chị xa hơn chỗ em nhiều, chị cứ lái xe về trước đi.



Lâm Nhược Khê cũng biết chỗ Lý Tinh Tinh thuê phòng không quá xa nên gật đầu nói:



- Vậy hay là cùng đi ăm cơm tối đi.



- Thức ăn em mua hôm qua vẫn chưa làm, phải về nhà ăn, nếu không hay chị Nhược Khê đến chỗ em đi, tài nghệ nấu ăn của em cũng không tồi đâu.



Lý Tinh Tinh đề nghị.



Mắt Lâm Nhược Khê sáng lên:



- Tinh Tinh, em nấu ăn giỏi lắm hả?



- Vâng, sao hả chị?



- Có thể… dạy chị với được không, chị có thể bỏ tiền mua nguyên liệu.



Lâm Nhược Khê nói.



Lý Tinh Tinh nghi ngờ hỏi:



- Chị Nhược Khê, không phải chị nói ở nhà có vú Vương nấu ăn rất ngon hay sao?



- Đúng thế, nhưng… nhưng chị sợ bị tên đáng ghét kia nhìn thấy.



Lâm Nhược Khê ngượng ngùng nói.



Lý Tinh Tinh cúi đầu im lặng một lát rồi nói:



- Vậy được, nhưng chị Nhược Khê sau này nếu biết nấu rồi thì khi nào phải mời em đến nhà ăn một bữa đấy, coi như đáp lễ tiểu sư phụ.



Lâm Nhược Khê vui vẻ gật đầu:



- Tất nhiên là được rồi, nhưng em phải dạy chị cẩn thận đấy, thật ra chị không biết chút gì đâu.



- Quân tử nhất ngôn.



Lý Tinh Tinh chìa ngón tay út.



Lâm Nhược Khê cười hồn nhiên, kéo tay Lý Tinh Tinh, hai cô gái cười vui như hai đứa trẻ.



Cùng lúc đó, Dương Thần thật ra cũng không về nhà ăn cơm mà một mình đi dạo nhàn tản trong khu Đông Thành lạnh lẽo.




Cô gái ngẩng đầu, đôi mi cong vút nheo lại, có chút hơi bực mình:



- Chú à, chú nói nhiều quá đây, lẽ nào mẹ tôi không thể là người Hàn Quốc hay sao?



Dương Thần cười khoát tay:



- Không phải là ý đó, ý chú là nhìn cháu không giống người Hoa Hạ, tính cách cũng không giống, hóa ra là lai người Hàn Quốc.



- Hừ, lại còn con lai, chú à, chú cũng biết cách nói chuyện đấy, người Hoa Hạ đều bảo người Hàn Quốc giỏi và có khí chất đấy.



Cô bé cười nói.



- Không gì là tuyệt đối mà, ít nhất chú được biết người Hàn Quốc đều rất tôn trọng người bề trên, chú bảo này, sao cô bé dữ với chú như vậy?



Dương Thần cười hỏi.



Cô bé trừng mắt nhìn Dương Thần:



- Tôi nhắc lại lần cuối, tôi không phải cô bé, tôi hai mươi tuổi rồi đấy.



- Được rồi, được rồi, vậy thì gọi là tiểu thư được chưa?



Dương Thần cười khổ.



- Chú coi tôi là gái đứng đường hả? Tôi không có tiền, tôi nghèo, nhưng tôi chưa nghèo đến mức bán mình.



- Thế gọi là gì bây giờ?



Dương Thần không biết phải làm sao.



Cô gái thở dài, dường như cảm thấy chính mình cũng không kiên nhẫn được nữa:



- Tôi tên Từ Trinh Tú, chú gọi tôi là Tú cũng được.



- Tú? Không được, nghe không đáng yêu lắm, gọi cháu là Trinh Tú, tên này nghe na ná tên Hàn Quốc, là mẹ cháu đặt cho hả?



- Ừ...



- Chú tên Dương Thần, cháu gọi là chú hay gọi là Dương Thần đều được.



Dương Thần cười nói.



Khóe miệng cô bé hơi động đậy, dường như muốn cười nhưng lại không cười:



- Chú, tôi có hỏi chú tên gì đâu? Chú niềm nở như thế, chủ động như thế để làm gì? Chú đừng cho rằng tôi không hiểu gì, kiểu đàn ông như chú tôi gặp nhiều rồi, chú đang muốn tán tỉnh tôi chứ gì? Nói cho chú biết chú giữ lại cái tình cảm đấy của chú đi, bây giờ tôi bận lắm, không có thời gian nói chuyện yêu đương với người nhàn rỗi không làm việc như chú, muốn ăn thì ăn nhanh lên, ăn mau mau rồi đi cho nhanh, đừng có làm chậm trễ việc buôn bán của tôi.



Cô bé này thật thẳng thắn, nhưng mặc dù có xinh xắn thì Dương Thần cũng không hề thấy động lòng, chỉ đơn giản là thích không khí khi nói chuyện với cô bé thôi, vậy nên hắn cười khoan thai nói:



- Trinh Tú, chú nhàn rỗi thật, nhưng hoàn toàn không có suy nghĩ gì đó với cháu đâu, chỉ là hôm nay tâm trạng của chú không tốt, không hiểu sao khi nói chuyện vói cháu lại thấy rất thoải mái, chú không làm phiền cháu nữa, cháu cứ làm tiếp đi, hì...



Tú Trinh dường như không có cách nào với Dương Thần, thở dài lắc đầu, đang muốn tiếp tục làm bánh mật theo kiểu Hàn Quốc thì đột nhiên nhíu mày nhìn về chỗ phía sau lưng Dương Thần cách đó không xa.