Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 250 : Anh rất phiền
Ngày đăng: 14:03 19/04/20
Sau khi nhận được một chức vị hoang đường, Dương Thần trở lại ban Quan hệ xã hội cũng không thấy động tĩnh gì, theo yêu cầu của hắn, thủ tục bổ nhiệm và miễn nhiệm được xử lý bí mật, chưa tiến hành thông báo với toàn bộ công ty.
Hắn đã quyết định, về sau sẽ đem công việc hoàn toàn giao cho Triệu Đằng và Vương Khiết làm, bản thân hắn sẽ thỉnh thoảng đến ngồi ở văn phòng, bình thường sẽ vẫn đến phòng làm việc lớn của ban Quan hệ xã hội, dù sao thì ngồi ngắm bao nhiêu người đẹp vẫn còn hơn ngồi trong phòng làm việc đơn điệu, chán nản.
Tuy rằng sau này công ty phát triển, việc hắn làm giám đốc chắc chắn sẽ bị người khác biết, nhưng nếu mỗi ngày đều ngồi ở văn phòng ban Quan hệ xã hội, mọi người nhìn quen sẽ không quá đặc biệt nữa.
Sau khi tan tầm, Dương Thần về nhà ăn cơm đúng giờ, nhưng ăn nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Lâm Nhược Khê thấy Dương Thần ăn uống nhồm nhoàm hai bát cơm, liền nhíu mày nói:
Cả ngày chơi trò chơi rất đói bụng đúng không?
Dương Thần cũng không giải thích nhiều, nói:
Đêm nay anh có việc gấp phải ra ngoài, có thể sẽ không về nhà, xử lý vài chuyện, em không cần chờ anh.
Lâm Nhược Khê nghe vậy liền nhớ tới chuyện hôm trước chờ hắn đến rạng sáng, sắc mặt hơi đỏ lên, giờ nghĩ lại thấy hồi đó nói chuyện rất thẹn thùng, không hiểu sao chính mình lại nói được những lời như vậy, giống như một oán phụ chốn khuê phòng vậy.
Ai thèm chờ anh, phải đi thì cứ đi.
Lâm Nhược Khê ra vẻ tùy ý nói.
Việc đã đồng ý anh sẽ nhớ, việc nên báo cáo thì vẫn nên báo cáo.
Dương Thần thành khẩn nói một câu rồi mới ra khỏi cửa.
Đêm nay quả thực là rất nhiều việc, chỉ riêng việc đón tiểu đội “Hải Ưng” mười hai người đổ bộ đến Trung Hải, dù đã bố trí sẵn nhưng đây cũng không phải là việc đơn giản.
Dương Thần lái xe chạy như bay đến cảng Đông Nam của Trung Hải, đồng thời gọi điện thoại thông báo cho Sắc Vi chuẩn bị một chiếc xe khách đến đợi sẵn ở cổng vào cảng chờ lệnh, lại bố trí một chỗ trú bí mật của hội Hồng Kinh, có thể chứa được khoảng hai mươi người.
Sắc Vi cũng không hỏi nhiều vì sao, lập tức đích thân sắp xếp hai việc.
Chỉ một người, dưới con mắt của mười hai người nhìn chăm chú, đã công khai khống chế Vĩnh Dạ.
Tất cả bộ đội đặc chủng rốt cục cũng phải buông lỏng khí thế, các thành viên Long Nhị cũng sợ chết khiếp, nhìn thấy tổ trưởng của mình bị một chiêu kỳ diệu khống chế sinh mạng.
Người đàn ông này sao lại làm được thế!?
Vĩnh Dạ không dám nuốt nước bọt, gã cảm thấy hơi thở trên người Dương Thần còn hắc ám hơn cả bóng đêm, toàn thân gã nổi da gà, cả người lạnh như máu đông lại!
Gã có thể trở thành tổ trưởng của Long Nhị, ngoài lý lịch và kinh nghiệm, quan trọng hơn vẫn là bản thân hằng ngày rèn luyện chiến thuật chiến đấu rất xuất sắc, đặc công đứng đầu cũng tuyệt đối không thể so sánh được, nhưng lúc này, tất cả tố chất tâm lý, chiến đấu gã rèn luyện hằng ngày đều hóa thành bọt biển!
Chính bản thân ở trước mặt người đàn ông này… không ngờ lại không chịu nổi một chiêu!?
Tất cả không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi giờ không biết thực lực của Dương Thần như thế nào, nhưng có thể chắc chắn, muốn giết Vĩnh Dạ với hắn chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Tôi không cần biết bố anh là ai, mẹ anh là ai, lúc tôi đang nói tốt nhất đừng chen vào, trong mắt tôi, thực lực của anh cũng như cổ họng anh trong tay tôi, chỉ cần sờ nhẹ là sẽ nát vụn…
Dương Thần nói xong liền tiện tay ném Vĩnh Dạ ra xa hơn bảy, tám mét, lăn vài vòng mới dừng lại.
Bộ đội đặc chủng Giao Long lập tức nhắm họng súng vào Dương Thần, nhưng không ai dám nổ súng, mặc dù trong tay hắn không còn ai, mặc dù hắn đứng gần ngay gang tấc.
Dương Thần trong ánh nhìn không cam lòng, do dự của tất cả, đi về phía thùng đựng hàng chất đống, bóng dáng bình thản trong bóng đêm lại tỏa ra áp lực khiến mọi người khiếp sợ.
Áo Xám thở một hơi dài, quay lại nhìn Vĩnh Dạ ngã dưới đất, không đứng lên được, có chút thất vọng, sau đó hạ lệnh với Giao Long:
Thu hồi vũ khí, không cần nhắm bắn nữa.
Hoa Vũ quay đầu nhìn Áo Xám dường như đã dùng hết khí lực, trong mắt cảm xúc phức tạp.
Lúc này Dương Thần đã đi đến trước các thùng hàng, đối mặt với khe hở chính giữa, thoáng nhìn qua, ho khan hai tiếng, nói bằng tiếng Anh:
Đi ra đi, mọi người muốn xem kịch đến lúc nào nữa?