Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 251 : Dễ hài lòng

Ngày đăng: 14:03 19/04/20


Dương Thần vừa dứt lời, từ trong đống thùng hàng ở lối đi nhỏ, vài bóng người đi ra.



Người đầu tiên đi bước ra là một người đàn ông trung niên, da trắng, tóc quăn màu nâu, cao khoảng hơn một mét tám, dáng vẻ cường tráng, mặc chiếc áo da và quần bò đậm, trên tay đeo một chiếc túi da đường uyển lịch, nhìn qua giống như một du khách ngoại quốc đến Hoa Hạ, xem ra trên người không có chút vẻ nguy hiểm nào.



Ngài Minh Vương, rất vinh hạnh được gặp ngài, tôi là Molins Klaus, là đội trưởng phân đội ba của Hải Ưng.



Molins thấy Dương Thần, trong mắt lộ rõ niềm vui không che dấu được.



Dương Thần bắt tay gã, nói:



Molins, tôi thích cách ăn mặc của các ông lần này.



Theo sát Molins là mười một thành viên màu da khác nhau, tám người đàn ông, ba người phụ nữ, có người da đen, có người da vàng, tất cả đều mặc quần áo thu đông bình thường, mang theo va li nhỏ hoặc ba lô, nhìn qua không hề giống một đội lính đánh thuê tinh nhuệ.



Ngài Minh Vương, người của Viêm Hoàng Thiết Lữ thật hiếu khách, chúng tôi vẫn không dám đi ra, may mà ngài tới đúng lúc.



Molins buông tay, tươi cười cùng mấy người đồng đội.



Dương Thần nhìn đám thành viên Hải Ưng đang nhìn mình với ánh mắt hưng phấn, trong lòng thầm nghĩ, lần này Solon phái nhóm người này đến đúng là không tồi, nếu gặp bọn họ giữa đường chắn hắn cũng không nhận ra bọn họ là lính đánh thuê.



Mọi người ăn tối chưa?



Dương Thần hỏi.



Một người phụ nữ mũi cao, thẳng, nét mặt thanh tú vui vẻ nói bằng tiếng Ý:



Không lẽ Minh Vương mà chúng tôi thần tượng định mời chúng tôi đi ăn tối sao?



Eydlin, không phải chị đã ăn ba cái bánh mỳ ruốc của Đức rồi sao?



Một thành viên nữ dáng nhỏ xinh đùa nói:



Cứ thế kế hoạch giảm béo của chị sẽ thất bại.



Ồ, Fanny, chị nhắc nhở tôi rồi, vậy thì tôi chỉ có thể uống nước trái cây.



Eydlin buồn bực nói.



Một đám thành viên Hải Ưng bắt đầu nhanh chóng nhắc đến mấy món ăn nổi tiếng ở Hoa Hạ, hỏi dò xem Dương Thần đưa bọn họ đi ăn gì, không để mắt chút nào đến đám bộ đội đặc chủng mang đầy súng ống và thành viên của Viêm Hoàng Thiết Lữ, mặc dù trong tay họ ko có chút vũ khí nào.



Dương Thần ra hiệu cho tất cả im lặng, cười khổ nói:



Tôi biết mọi người rất kiêu hãnh, nhưng mà nếu muốn sớm đi ăn các món ngon, tôi nghĩ mọi người cũng đừng quá kích động vội, người ta cả buổi tối ôm súng canh mọi người, có khi cũng chưa được ăn cơm tối đâu.



Molins cười ha hả, bảo các thành viên của mình im lặng, mọi người lập tức không nói nhiều nữa.
Tiểu thư Sắc Vi, cô rất đẹp, phụ nữ phương Đông rất ít có ai đẹp như cô.



Đừng khoác lác, Fanny, tám phần cuộc đời cô đều ở Bắc Âu, tổng cộng đã thấy được bao nhiêu phụ nữ phương Đông chứ?



Một người khác cười ha hả nói.



Fanny mặt đỏ lên, đá vào mông gã thành viên kia nói:



Lần sau tôi sẽ dùng giày cao gót đá anh.



Sắc Vi không hiểu lắm ngoại ngữ, cho nên những lời mọi người nói đều phải nhờ Dương Thần phiên dịch, sau khi nghe xong, cô nói với bọn họ một tiếng cảm ơn, sau đó liền buồn rầu không biết nói gì.



Dương Thần cười nói với đám người Molins:



Bảo bối Sắc Vi của tôi không biết ngoại ngữ, từ hôm nay trở đi, cuộc sống của mọi người phải nhờ Sắc Vi chăm sóc, cho nên tôi khuyên mọi người nên bắt đầu học tiếng Hoa Hạ cấp tốc đi.



Molins dùng tiếng Hoa Hạ lơ lớ nói:



Tiểu thư Sắc Vi, thật xin lỗi, tuy tiếng Hoa Hạ thật sự rất khó, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng, bởi vì đây là việc do ngài Minh Vương yêu cầu.



Sắc Vi nghe xong giọng điều kỳ quái này, không kìm nổi cười:



Nói từ từ là được, sau này mọi người sẽ ở lại nhà trọ này, tất cả tầng trệt đều là phòng của mọi người, có bất cứ việc gì cũng đều có thể nói trực tiếp với tôi, tôi trực tiếp phụ trách chăm sóc mọi người, bởi vì mọi người là bạn của ông xã tôi.



Vậy chúng tôi hằng ngày có thể ăn uống xa hoa sao?



Molins tò mò hỏi.



Ăn uống xa hoa?



Sắc Vi tỏ ra sửng sốt.



Dương Thần ho khan vài tiếng, xấu hổ giải thích lại chuyện trước khi đến.



Sắc Vi cười ngặt nghẽo, hờn dỗi lườm Dương Thần một cái, nhóm người nước ngoài vừa đến đã dẫn họ đi ăn đồ lề đường, cũng là do hắn gây ra, đám người nước ngoài này đi ăn đã nhớ cả tên nhà hàng rồi.



Tôi sẽ đãi mọi người cao lương mỹ vị.



Sắc Vi dở khóc dở cười nói.



Đội viên trong nhóm Hải Ưng lập tức đôi mắt trông mong nhìn Sắc Vi nói:



Tôi nghĩ Đức mẹ Maria chắc cũng giống cô, tiểu thư Sắc Vi…