Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 256 : Phỏng đoán và suy nghĩ

Ngày đăng: 14:03 19/04/20


Dương Thần đi qua một con hẻm tối om, đến một cái sân nhỏ không chút ánh sáng.



Sân có chút cổ xưa, ban ngày cũng không khóa cửa, trong vườn có vài bông hoa quế, mấy cây bạch đàn, càng khiến cho nơi đây trở lên u ám lạnh lẽo, dưới đất đầy những lá rụng, dường như đã lâu rồi không có người quét dọn, có mùi mốc meo.



Trong sân bây giờ có hai bóng người, một người mặc đồ xám đi về phía Dương Thần, đó là lão Áo Xám của Bát Bộ.



Người còn lại mặc quân phục, lưng quay về phía cửa chính, dường như đang suy nghĩ, nhìn về bầu trời thành phố xa xăm, mờ mịt, đó là người mà Áo Xám đang bảo vệ, Lâm Chí Quốc.



Sau khi gặp hai người này, Dương Thần không có ấn tượng tốt lắm về người đàn ông hơn năm mươi tuổi này, không phải là hắn không tôn trọng bề trên, dù hắn cũng không có bề trên, nhưng hai người họ cũng không phải bề trên cần phải tôn trọng. Cách cư xử và lời nói của Lâm Chí Quốc từ trước đến giờ đều khiến Dương Thần cảm thấy không thoải mái, có thể hiểu vì sao Lâm Nhược Khê và Vân Miểu Sư Thái, cháu gái và vợ ông ta đều không chấp nhận.



Còn về danh hiệu tướng quân Viêm Hoàng Thiết Lữ đối với Dương Thần mà nói cũng không có gì đặc biệt cả.



Nhìn thấy Lâm Chí Quốc, Dương Thần cũng không tỏ ra thân thiết, chỉ nói:



Kêu Áo Xám dẫn tôi đến đây, có việc gì vậy?



Cậu dường như rất bận rộn?



Lâm Chí Quốc xoay người nói, vẻ mặt hơi nghiêm túc.



Có chuyện gì thì nói đi, nếu không có cuyện gì thì tôi phải đi tiễn người.



Dương Thần cũng không muốn nói nhiều, hắn không thích người cho rằng mình là bề trên, luôn tỏ ra là người khoan dung.



Lâm Chí Quốc nhíu mày nói:



Dương Thần, tôi là trưởng bối của cậu, chẳng lẽ phép tôn trọng cơ bản cậu lại không biết sao?



Dương Thần khẽ cười, lắc đầu:



Đợi Nhược Khê thừa nhận ông là bề trên rồi, tôi chấp nhận cũng chưa muộn mà.



Nhược Khê đang giận tôi, chẳng lẽ cậu không biết sao!?



Tôi thấy ông không giống bề trên.



Dương Thần không kiên nhẫn nói:



Nếu không có việc gì, tôi xin phép.



Lâm Chí Quốc trợn trừng mắt, tỏ vẻ nghiêm nghị, dường như bầu không khí ở đây trở nên ngột ngạt.



Thái độ của cậu khiến tôi thật thất vọng!



Dương Thần không một chút sợ hãi, trong lòng cười thầm. Nếu như không phải ông ta có quan hệ huyết thống với Lâm Nhược Khê thì hắn đã không nể mặt như thế này.



Tốt nhất ông đừng có đứng trước mặt tôi mà nói này nói nọ, ông muốn gây chuyện với tôi, ông sẽ gặp bất lợi đó.



Dương Thần lạnh lùng nói.




Vậy nếu đúng là giả, thì cái thật ở đâu?



Áo Xám hỏi.



Cái đấy chỉ có Dương Thần mới biết.



Lâm Chí Quốc sờ trán:



Đi thôi, Áo Xám, quay lại Yến Kinh, lần này Trung Hải không thể ngăn được hội Bát Kỳ, là do chúng ta đánh giá sai thực lực của hội Bát Kỳ. Lần này trở về phải khiến cho thành viên của hội Long Nhị có thêm sức mạnh, tăng cường luyện tập.



Lão gia, tôi cho rằng Vĩnh Dạ của hội Long Nhị không thích hợp làm người lãnh đạo.



Hôi Y cẩn thận nói.



Lâm Chí Quốc sửng sốt, thở dài:



Những điều cậu nói không phải tôi không biết, nhưng đất nước của chúng ta không giống với các nước Âu Mỹ, tuy rằng Viêm Hoàng Thiết Lữ của chúng ta là một tổ chức chính trị độc lập ở nước ngoài, nhưng dù sao cũng là một bộ phận của quốc gia, muốn thoát ra khỏi cái thể chế chính trị ấy cũng không thể. Vĩnh Dạ vẫn còn trẻ, cậu chỉ cần tận lực cùng các trưởng lão dạy dỗ nó, nó có thực lực, mà kiêu ngạo, ngông cuồng một chút, từ từ mà giúp nó vậy.



Sắc mặt Áo Xám bất đắc dĩ nói:



Vâng, lão gia.



Đúng rồi, chuyện lần trước bảo cậu điều tra,về việc điều động quân bất thường ở Giang Nam của Dương Phá Quân, đã xong chưa?



Lâm Chí Quốc hỏi.



Áo Xám gật đầu nói:



Đúng rồi, lão gia, Dương Phá Quân chỉ điều động quân nhà họ Dương, theo yêu cầu của nhà họ Viên ở Trung Hải, giúp tiêu diệt tổ chức xã hộ đen Đông Hưng ở Trung Hải, chứ không có âm mưu gì khác.



Đứa con trai này của Dương Công Minh, thật là không đơn giản, chức ủy viên thường vụ chắc là đã sớm định trước rồi, ngay cả quân ủy xem ra cũng nằm trong tay anh ta.



Lâm Chí Quốc tiếp tục phân tích:



Từ ngày dựng nước tới nay, nề nếp gia phong nhà họ Dương với họ Lâm chúng ta rất nghiêm ngặt. Nhưng hiện giờ, con cháu họ Lâm chúng ta không sánh được với nhà họ Dương, thật đáng buồn.



Lão gia, lúc Dương Phá Quân làm tư lệnh, tôi đã phát hiện ra vài chuyện, tuy rằng chưa được xác nhận, nhưng rất có khả năng…



Áo Xám do dự, không biết có nên nói ra không.



Ồ! Chuyện gì thế?



Lâm Chí Quốc rất ít khi thấy Áo Xám úp mở như vậy.



Áo Xám ghé sát vào Lâm Chí Quốc, thì thầm nói hết sự tình.



Lâm Chí Quốc sắc mặt khiếp sợ, dần dần không còn giữ được bình tĩnh nữa…