Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 257 : Thế giới khác

Ngày đăng: 14:03 19/04/20


Khi Dương Thần quay lại quán lẩu, Triệu Đằng và Vương Khiết đang sốt ruột, cuối cùng thì Dương Thần cũng đã xuất hiện, lúc đó bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.



Giám đốc gặp được người quen sao?



Vương Khiết hỏi.



Cứ xem là như vậy đi, chỉ nói vài câu thôi mà.



Dương Thần cười:



Đi thôi, quay về công ty thôi.



Sau khi Dương Thần đưa Triệu Đằng và Vương Khiết về công ty giải trí Ngọc Lôi, nhưng không trở về phòng làm việc của mình, nói với hai người đi thương lượng chuyện hợp tác làm ăn, họ tất nhiên rất vui mừng.



Dương Thần tự mình lái xe tới quán bar Rose, bởi vì hắn đã kiêm được vị trí trong ban Quan hệ xã hội ở Ngọc Lôi, đơn giản là hắn muốn nói chuyện cùng các người đẹp ở đây nên mới giữ vị trí này, vì thế mà đi làm hay không cũng không quan trọng, Lâm Nhược Khê cũng không có cớ gì để gây trở ngại cho hắn.



Buổi chiều ở quán bar Rose không có khách, Dương Thần bước vào. Trần Dung sai nhân viên quét dọn quán bar, cô mặc chiếc váy phục vụ hai màu đen trắng. Bây giờ cô đã trưởng thành rồi.



Nhìn thấy Dương Thần, Trần Dung tươi cười:



Anh Dương Thần, chị cả không có trong phòng. Chị đi từ sáng rồi.



Thế à.



Dương Thần cũng không hề cảm thấy buồn bực, cười hỏi:



Công việc vẫn ổn cả chứ? Nghe Sắc Vi nói em đã tiếp quản một số công việc kinh doanh khác?



Trần Dung mặt đỏ ửng:



Dạo trước không cẩn thận đã đầu tư nhầm, thiệt hại nhiều tiền của, em cảm thấy hơi lo sợ.



Không cần phải lo lắng, nếu đã cho em làm, khẳng định là đã chuẩn bị mọi việc nếu em thất bại. Rất nhiều ông chủ học trung học ra đều làm ăn từ từ, em đã tốt nghiệp cấp 3 thi vào đại học, lại theo Sắc Vi học hỏi, qua 2 năm, khẳng định có thể một mình đảm đương.



Dương Thần cười nói:



Đợi khi Dung Dung lên làm chị cả rồi, anh có thể đưa Sắc Vi đi, anh vẫn phải trông cậy vào em.



Trần Dung cười vui vẻ gật đầu đồng ý.



Sau đó Dương Thần gọi điện cho Sắc Vi, mới biết cô đi sang bên khu nhà nghỉ chỗ Hải Ưng ở, xem tình hình công việc bên ấy.



Dương Thần giao cho cô trông coi thành viên của Hải Ưng, Sắc Vi rất có trách nhiệm.



Phóng như bay tới khu nhà ở của các thành viên Hải Ưng, một tay bảo vệ của hội Hồng Kinh dẫn Dương Thần đi xuống dưới tầng hầm của nhà nghỉ.




Eydlin cùng người da đen vừa chuyển động, trong không khí truyền đến âm thanh như mũi tên nhọn bắn đi, khiến đám người và Sắc Vi hoa cả mắt!



Bầu không khí căng thẳng, giống như thuốc nổ bị chặn lại.



Thân thể Dương Thần đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ đứng một chỗ cử động nhẹ rồi cơ thể lại quay lại như cũ.



“Thình thịch! Thình thịch.....”



Mọi người đều không hiểu gì cả. Eydlin cùng người da đen vừa mới di chuyển tới bên cạnh Dương Thần thì đột nhiên bị bật ra, hai người họ nhanh chóng bắn ngược lại, quay cuồng và ngã sấp xuống sàn nhà cách xa hơn 3 thước!



Tất cả mọi người đều không hiểu, rốt cuộc Dương Thần làm cái gì!?



Dương Thần đứng tại chỗ, vỗ tay, vẻ mặt thản nhiên nói:



Không cần phải cảm thấy bất ngờ như vậy, trên thế giới này, mỗi người đều có sở trường của chính mình. Tôi cùng với Eydlin chỉ là chơi vui thôi, tôi không có hứng thú giao đấu thật với bọn họ. Eydlin cũng chỉ là huấn luyện các anh. Các anh không đánh thắng được bọn họ thì không cần để tâm, bởi vì các anh không ở trong cùng một thế giới với họ. Vì vậy mới nói, chăm chỉ luyện tập, chỉ cần đánh thắng những người sống trong cùng một thế giới với các anh thôi, các anh mới chính là người mạnh nhất.



Không nói đến những người của hội Hồng Kinh có nghe hay không, nhưng trong mắt Sắc Vi đã hiện lên vẻ mặt kích động rồi, tuy rằng Sắc Vi biết Dương Thần mạnh hơn Eydlin, nhưng không nghĩ rằng, Eydlin mạnh mẽ như thế, Dương Thần còn mạnh hơn.



Đàn ông sẽ cảm thấy không vui khi người phụ nữ của mình mạnh hơn mình, nhưng đàn bà lại hi vọng người đàn ông của mình là người mạnh nhất, cho nên trong lòng Sắc Vi cảm thấy rất hài lòng.



Cũng không xa đó Eydlin và một thành viên người da đen đứng dậy, chỉ cảm thấy bất lực và có cảm giác sùng bái.



Anh Dương, anh không thể đánh ngã nhẹ một chút sao, sàn nhà ở đây rất cứng.



Eydlin hạ giọng nói.



Không phải cô giảm béo sao, có lẽ nên quẳng mạnh một chút nữa, như vậy thì khối thịt trên người cô mới giảm đi một ít.



Dương Thần cười nói.



Eydlin mặt đỏ lên, thè lưỡi không nói gì nữa.



Dương Thần đi đến trước mặt Sắc Vi, cười vỗ vỗ vào mặt Sắc Vi:



Đừng giả vờ nhìn anh ngây ngô như thế, anh còn có chút chuyện quan trọng cần nói với em.



Sắc Vi lấy lại tinh thần, lúng ta lúng túng hỏi:



Chuyện gì?



Chuyện cho em kiếm tiền…



Dương Thần nháy mắt với cô mấy cái.