Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 258 : Bây giờ có rồi

Ngày đăng: 14:03 19/04/20


Sau khi thương lượng xong với Sắc Vi về dự án hợp tác đầu tư, cuối cùng thì Sắc Vi đã quyết định liên hệ với Vương Khiết.



Nhưng trước đó, Sắc Vi muốn mua một công ty giải trí nhỏ, như vậy mới danh chính ngôn thuận mà tiến hành đầu tư.



Đối với việc này, Dương Thần chẳng qua cũng chỉ là trung gian, cụ thể làm gì không muốn nhiều người để ý tới.



Mùa đông, thời gian ban ngày thường ngắn lại. Dương Thần nhìn bầu trời mênh mông, u ám, liền lái xe quay trở lại biệt thự Long Cảnh Uyển.



Vừa mới tiến vào cửa, Dương Thần thấy có chút bất ngờ, bởi vì hắn nhận ra thức ăn không được chuẩn bị trước như thường lệ, đại sảnh giờ vắng vẻ, không một bóng người.



Dương Thần đóng cửa lại, đi lên tầng hai, gõ cửa phòng vú Vương.



Cửa phòng mở ra, vú Vương khoác một chiếc áo dày, sắc mặt đỏ hồng như bị sốt, nói:



Cậu chủ, cậu đã về, bây giờ là mấy giờ rồi?



Thấy dáng điệu ngây ngô của vú Vương, Dương Thần đoán là bà ốm rồi, lo lắng hỏi han:



Vú Vương, vú không sao chứ, mà sao lại đổ nhiều mồ hôi thế kia?



Ôi, có tuổi rồi nên hay bị chút bệnh, cũng không sao cả, chả là hôm nay bị lạnh, trưa nay thấy chóng mặt muốn ngủ một giấc, uống thuốc cảm và thuốc hạ sốt, nên ngủ quên mất.



Vú Vương thở dài nói:



Cậu chủ, hây là cậu gọi cho cô chủ, hôm nay ra ngoài ăn, tôi bây giờ không thể nấu nướng gì được.



Nhược Khê đâu?



Dương Thần buồn bực hỏi.



Cô chủ chắc đang làm việc trong phòng sách, không đi gọi cô ấy, cô ấy sẽ không nhớ chuyện ăn chiều đâu.



Vú Vương buông tiếng thở dài:



Cậu chủ đi gọi cô ấy đi, tôi lại đi ngủ một lát.



Vú Vương, tôi ra ngoài ăn rồi sẽ mang gì đó về cho bà.



Dương Thần nói.



Không cần đâu, tôi cũng ăn không nổi, ngủ một đêm là không sao nữa, xin lỗi cậu chủ.



Vú Vương miễn cưỡng cười, rồi đóng cửa.



Dương Thần hơi xúc động, mặc dù vú Vương được chăm sóc rất tốt, nhưng bà cũng hơn năm mươi rồi, nếu như bị cảm thì cũng không phải là chuyện nhỏ.



Tới cửa phòng Lâm Nhược Khê, quả nhiên có ánh sáng từ phía trong lọt qua khe cửa.



Có lẽ từ khi về nhà, cô ấy liền làm việc, cho nên không để ý đến việc ăn cơm.



“Cốc cốc cốc cốc.”



Dương Thần gõ cửa, một lúc sau cửa mới được mở.



Lâm Nhược Khê mặc một bộ đồ ngủ màu hồng nhạt với dây đai làm lộ ra chiếc eo thon, tóc tai rối bời, bởi vì ở trong phòng lâu quá, nên có chút thiếu dưỡng khí, hai má đỏ ửng, hai mắt nhắm hờ, khiến cho người đối diện bị rung động.




Nhưng vỏ tôm hùm không hề bằng phẳng, vỏ ngoài khá nhiều cạnh sắc, một chỗ vỏ đâm vào ngón tay trắng mịn của Nhược Khê.



Lâm Nhược Khê vội vàng buông con tôm hùm, đưa ngón tay lên xem, không ngờ đâm xuyên qua da, chảy máu.



Vì trên ngón tay có dính dầu cay của tôm hùm, chạm vào miệng vết thương làm chỗ ngón tay rát bỏng, đau đớn, Lâm Nhược Khê thiếu chút nữa thì chảy nước mắt.



Dương Thần thấy thế, lập tức lấy mấy tờ giấy ăn, dở khóc dở cười nói:



Em vội gì chứ, từ từ thôi.



Lâm Nhược Khê uất ức, mình đúng là đen đủi mấy đời mà, gặp phải cái người đàn ông này, một bữa cơm chiều êm đẹp, tìm cái nhà hàng yên tĩnh, ăn xong rồi về nhà không phải tốt sao, lại chạy đến nơi tồi tàn này chịu tội.



Nghĩ nghĩ một lúc, hai mắt cô đỏ lên, suýt thì rơi lệ.



Dương Thần thương xót, nhưng cũng thấy thú vị, Lâm Nhược Khê lúc này bị coi thường mà không phản đối, vẻ mặt thật sự rất thú vị.



Thôi bỏ đi, em đừng lột vỏ nữa, vào nhà vệ sinh rửa vết thương đi.



Dương Thần nói.



Lâm Nhược Khê không nói gì, đứng dậy, bọc giấy ăn quanh ngón tay, yên lặng một mình đi đến phòng vệ sinh.



Khoảng ba phút sau, cô mới rửa xong vết thương, vì vết thương miệng nhỏ nên cũng đã cầm máu.



Đi đến cạnh bàn, Lâm Nhược Khê sắc mặt khó cai đột nhiên bất ngờ, thấy trong đĩa trống không của mình giờ đã được bỏ đầy thịt tôm.



Thịt tôm hùm trắng nõn được bóc vỏ, dính nước sốt, tỏa sáng dưới ánh đèn, rất là mê người.



Dương Thần nhìn thấy cô trở về, đặt đĩa tôm hùm vừa mới lột vỏ trước mặt cô ấy, cười nói:



Anh lột vỏ rất chú ý không đụng ngón tay vào thịt, rất sạch sẽ, em ăn tạm một chút đi, nếu không ngon thì đưa anh, đợi món khác lên em ăn cũng được.



Lâm Nhược Khê nhìn đĩa đầy tôm hùm trước mặt mình, và đĩa vỏ tôm hùm lớn trước mặt Dương Thần, vừa mới không hài lòng với Dương Thần, thậm chí mấy ngày qua vẫn còn khoảng cách, vậy mà bây giờ đều tiêu tan rồi.



Dương Thần hoàn toàn không cảm nhận được gì, có chút buồn bã hỏi:



Sao em lại không ăn? Thật sự không muốn ăn sao? Hương vị cũng không tồi.



Dương Thần.



Lâm Nhược Khê nhìn hắn với vẻ mặt phức tạp nói:



Ngày trước có ai nói anh là đồ ngốc không?



Dương Thần ngẩn người lắc đầu:



Không có.



Bây giờ có rồi, anh là đồ ngốc…



Lâm Nhược Khê nói xong, ngồi xuống, ánh mắt đờ đẫn nhìn xuống dưới, nhanh chóng ăn hết đĩa tôm hùm.



Dương Thần sững sờ nhìn một lát, mới lắc đầu cười.