Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 259 : Vị trí

Ngày đăng: 14:03 19/04/20


Ăn xong một bữa tối mà đối với Dương Thần xem ra khá là gian nan, hai người rời khỏi cửa hàng tôm hùm.



Phảng phất trong không khí của chợ đêm là đầy đủ các mùi thức ăn. Nhưng hai người đều không còn chỗ trống trong bụng để đi nếm món nào cả.



Lâm Nhược Khê nhìn các cửa hàng xung quanh, hỏi:



Đi đâu mua thuốc cho vú Vương bây giờ?



Trên đường này không có, phải qua hai con phố nữa mới có.



Dương Thần nói.



Vậy vì sao ban nãy phải tới nơi này ăn cơm?



Lâm Nhược Khê có vẻ không hài lòng, đối với cô, lãng phí thời gian là điều không thể chấp nhận được.



Dương Thần gãi đầu nói:



Anh cũng không biết, bỗng nhiên lại muốn ăn tôm hùm thì tới đây thôi.



Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái, chuẩn bị tới chỗ dừng xe lại bị Dương Thần giữ chặt tay.



Chúng ta đừng ngồi xe nữa, đi bộ thôi, coi như ăn xong thì đi dạo tốt cho tiêu hóa.



Dương Thần nói.



Nhưng sẽ rất lãng phí thời gian.



Lâm Nhược Khê làm khó.



Dương Thần buồn bực:



Tiểu thư Lâm Nhược Khê, em vội về nhà làm gì?



Làm việc.



Lâm Nhược Khê không cần suy nghĩ đã trả lời.



Em làm sao phải làm việc cật lực như vậy?



Dương Thần lại hỏi.



Lâm Nhược trả lời rất nhanh:



Đương nhiên là vì sự phát triển của công ty rồi.



Vậy sau khi công ty phát triển rồi thì sao đây?



Dương Thần tiếp tục hỏi.



Sau đó.....sau đó.....



Lâm Nhược Khê nói không ra lời, cô cũng không lý giải được vì sao cô lại làm việc như vậy nữa, ngày trước là vì cạnh tranh với công ty khác, mình lại ít tuổi, sợ bị người ta xem thường nên phải làm việc ngày đêm.



Nhưng hiện tại thì Ngọc Lôi không có kẻ thù nào đáng sợ, nói là vì trách nhiệm xã hội của một doanh nhân, Lâm Nhược Khê tự nhận mình không cao thượng như vậy, thế nên khi Dương Thần hỏi cô vì sao phải làm việc như vậy, cô không trả lời được.




Sau này... không cần như vậy.



Lâm Nhược Khê không biết nên làm thế nào.



Dương Thần cười mãn nguyện, hiển nhiên là vì hắn đã khiến cô lay động nên cảm thấy đắc ý.



Quay về bãi đỗ xe, hai người lên xe.



Dương Thần thắt dây an toàn, nhìn sang bên cạnh, cô vẫn cúi đầu không nói lời nào, mặt đỏ ửng, hắn cười nói:



Cùng anh đi gặp một người nhé.



Lâm Nhược Khê vẫn trạng thái ngượng ngùng cũ, thấp giọng hỏi:



Gặp ai?



Em gái của anh, hai ngày trước mới biết nhau, đáp ứng yêu cầu của cô ấy, đưa bà xã tới gặp cô ấy.



Dương Thần nói.



Lâm Nhược Khê có vẻ không hài lòng, ngẩng đầu nhìn Dương Thần một cái.



Dương Thần cười khổ:



Ngoan nào bà xã, em cảm thấy nếu như là kiểu quan hệ em gái nào đó không nghiêm túc, anh có thể đưa em đi gặp lộ liễu vậy sao?



Anh cuối cùng cũng thừa nhận, anh có cái kiểu quan hệ huynh muội như vậy.



Lâm Nhược Khê bị Dương Thần nói cho phát bực, bây giờ cũng có cơ hội lấy lại trạng thái bình thường.



Dương Thần cảm thấy bộ dạng vừa rồi của Lâm Nhược Khê rất đáng yêu, hắn nhún vai không nói lời nào, lái xe đi thẳng.



Qua khoảng mười lăm phút, Dương Thần lái xe tới con phố mà ngày hôm đó anh gặp Trinh Tú, quả nhiên từ xa đã nhìn thấy Trinh Tú đẩy cái xe đến quán bán đồ ăn đêm.



Dương Thần cùng Lâm Nhược Khê xuống xe, đi tới chiếc xe đẩy.



Trinh Tú mặc một chiếc áo màu lam cũ, quàng chiếc khăn lông xù, tuy rằng nhìn qua cách ăn mặc có vẻ giống người lớn, nhưng nhìn cặp mắt và đôi tay ling hoạt kia, khiến cô gái ấy không tầm thường mà thanh tú giữa dòng người tấp nập.



Trinh Tú vừa mới tiễn một vị khách, nhìn thấy Dương Thần đang đi tới, tủm tỉm cười nhìn Trinh Tú.



Anh Dương!



Khuôn mặt xinh đẹp của Trinh Tỏ tỏ ra vui vẻ bất ngờ, vui cười nói:



Anh có rảnh không mà tới đây?



Dương Thần lấy một chuỗi măng cay ra, cắn một miếng, mới nói:



Không phải lần trước em nói, muốn gặp chị dâu sao, lần này anh đưa cô ấy đến, em bán rẻ cho anh một chút, giảm 0,5% thì không được, ít nhất cũng phải giảm 50% đấy nhé.



Trinh Tú cười duyên, cau mũi, nhìn phía sau Dương Thần, liền nhìn thấy Lâm Nhược Khê đang đi tới trước quán.



Nhưng, Lâm Nhược Khê và Trinh Tú vừa nh́n mặt nhau, không hẹn mà gặp, đều đứng tại chỗ, trong nháy mắt vẻ mặt đều đông cứng lại.