Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 260 : Chắc chắn sẽ đồng ý

Ngày đăng: 14:03 19/04/20


Chị Nhược Khê…



Trinh Tú!?



Nhìn thấy hai người con gái vừa nhìn thấy nhau đã gọi tên của nhau, Dương Thần mím môi, nhìn hai bên rồi hỏi:



Hai người biết nhau?



Trinh Tú sắc mặt hơi tái, cười miễn cưỡng:



Đã lâu không gặp, chị Nhược Khê.



Lâm Nhược Khê lúc đầu kinh ngạc, sau lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng liếc nhìn Dương Thần rồi nói:



Anh muốn em gặp một người, là Trinh Tú sao?



Đúng vậy, lần trước anh mới quen biết cô ấy, rất đáng yêu.



Dương Thần cười nói.



Lâm Nhược Khê không trả lời, quay đầu nhìn Trinh Tú, có chút thương tiếc:



Vì sao lại đột nhiên rời đi, em biết lúc đó viện trưởng lo cho em thế nào không?



Xin lỗi chị Nhược Khê, không phải em cố ý làm viện trưởng đau lòng, nhưng…em không còn cách nào khác.



Trinh Tú im lặng, rơm rớm nước mắt.



Dương Thần sửng sốt, vẫy Lâm Nhược Khê:



Bà xã, đừng lạnh lùng như băng thế, em làm Trinh Tú sợ rồi đấy.



Lâm Nhược Khê không thèm để ý tới Dương Thần, đi đến cạnh xe đẩy, nhìn một lượt các món đồ ăn cay và đồ ăn vặt, lại nhìn khuôn mặt gầy yếu nhỏ nhắn của Trinh Tú:



Sau khi em rời đi, lại ở chỗ này bán đồ ăn vặt sao?



Người Trinh Tú hơi run rẩy, hơi hoảng sợ, cúi đầu không dám nhìn thẳng Lâm Nhược Khê.



Vì sao không nói?



Lâm Nhược Khê khẽ nhíu mày, lo lắng.



Dương Thần không biết nên làm thế nào, khẽ cười, nói với Lâm Nhược Khê:



Bây giờ em đã biết cô ấy làm gì rồi, một thân một mình, dựa vào chính bản thân mà sống, mỗi một bữa cơm đều đổi bằng chính mồ hôi của mình, chẳng lẽ có điều gì phải lo lắng sao?



Trinh Tú ngẩng đầu, nhìn Dương Thần cảm kích.



Lâm Nhược Khê quay sang hỏi Dương Thần:



Anh dường như biết rất rõ? Biết em quen Trinh Tú ở đâu, bao lâu sao?



Dương Thần cười nói:



Em nghĩ anh không biết gì sao? Trinh Tú cũng là đứa trẻ sống ở cô nhi viện giống anh, em chắc chắn là quen cô ấy từ vài năm trước ở cô nhi viện Hy Vọng Mới?




Dương Thần giải thích.



Không cho anh gọi em là cô bé ngốc.



Lâm Nhược Khê nói tiếp:



Trinh Tú mới 18 tuổi, nếu có đi học thì cũng chỉ là học sinh lớp 11, nhỏ như vậy mà anh cũng không tha sao?



Em nghĩ đi đằng nào vậy, anh rất thích đứa trẻ này, xem cô bé như là em gái vậy.



Dương Thần cười khổ nói.



Anh có em sao?



Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói.



Dương Thần cười ha hả nói:



Đương nhiên có, tháng sau có con gái của cháu trai của cậu nhà anh chồng của cô anh, cũng là bà con họ hàng xa, sẽ đến Trung Hải, khả năng sẽ ở một thời gian, đến lúc đó chúng ta là chủ nhà, người làm chị dâu như em cũng phải chuẩn bị đi.



Lâm Nhược Khê ngây người, đầu óc hỗn loạn:



Từ từ, anh nói là con ai cơ?



Tóm lại, có một đứa em họ tới đó, đến lúc đó vú Vương sẽ chuẩn bị phòng, đỡ phải luống cuống tay chân.



Dương Thần nói.



Dựa vào cái gì mà anh dám đem người nhà đến đây ở chứ?



Lâm Nhược Khê tức giận nói.



Chúng ta không phải vợ chồng sao?



Chúng ta giống vợ chồng sao?



Lâm Nhược Khê cười lạnh hỏi.



Dương Thần suy tính:



Lẽ nào em muốn không muốn nhẹ nhàng? Được rồi, lại đây, chúng ta gần gũi một chút, xong rồi trả lời cho anh biết.



Lâm Nhược Khê co người lại, nhưng trên xe có dây bảo hiểm, nên rất khó né ra.



Thôi khỏi! Em đồng ý!



Thấy Dương Thần gian tà ghé sát vào mình, Lâm Nhược Khê chấp nhận thỏa thuận.



Dương Thần cười sảng khoái:



Anh biết em sẽ đồng ý mà, giống như việc lúc nãy em đồng ý để anh đưa Trinh Tú đến cô nhi viện.



Lâm Nhược Khê kinh ngạc nhìn hắn, không nói nên lời.