Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 268 : Chưa nghe nói đến

Ngày đăng: 14:03 19/04/20


Dương Thần để ý ý đồ của mấy người đàn ông đó, nhưng không còn cách nào khác, bản thân lại không thể tiến lên dùng một quyền đánh bay bọn họ, nhưng nghĩ lại thì Lâm Nhược Khê cũng không phải kiểu phụ nữ dễ gần, bọn họ đâu dễ mà đạt được mục đích.



Một người đàn ông tóc cắt ngắn, mặt vuông chữ điền, dáng người cao cao, bước về phía trước, trong tay cầm ly rượu vang nho, cười khiêm tốn:



- Nghe danh Lâm tiểu thư đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt, câu trăm nghe không bằng một thấy quả không sai.



Hai người theo sát nhau tiến đến, người đàn ông có vẻ mặt anh tuấn nghiến răng nghiến lợi, bước những bước chậm rãi khiến người này cướp lấy thời cơ.



Lúc người đàn ông đó tán tụng sắc đẹp của Lâm Nhược Khê, lờ Dương Thần sang một bên, không quan tâm tới sự tồn tại của hắn.



Lâm Nhược Khê thản nhiên liếc y một cái, hỏi:



- Anh làm nghề gì thế?



Người đàn ông đó thấy Lâm Nhược Khê bỗng hỏi mình lập tức cảm thấy có hy vọng, trong lòng mừng rỡ, nhưng vẫn giữ bình tĩnh, tự hào mà nói:



- Tôi là Hách Anh Kiện, tổng giám đốc tập đoàn vật liệu xây dựng Quảng Đức, chắc Chủ tịch Lâm đã từng nghe qua rồi.



- Đê tiện?



Cái tên này khiến Dương Thần suýt chút nữa phun rượu Champagne đang uống ra.



Lâm Nhược Khê cau mày:



- Không biết, cũng chưa từng nghe qua.




Dương Thần trong lòng không chịu được, bản thân lại không nói được gì, nhưng Thái Nghiên này có vẻ như đúng là rất hận mình, không phải không nhận cái đồng hồ sao? Nói những lời lạnh nhạt đến thế?



Thái Ngưng thấy vẻ ưu tư của Dương Thần có chút phức tạp, cô ấy là người duy nhất biết bộ mặt thật của hắn, cô ấy thấy rõ Dương Thần thời khắc này giống như con mãnh thú đội lốt dê non.



Nhất là trong việc theo đuổi ba tên Bát Kỳ lần trước, Dương Thần phẫn nộ với những lời cô ấy nói, và tác phong hống hách của hắn, khiến cô ấy đến giờ vẫn có chút uất ức, vì thế chỉ đơn giản là gật đầu với hắn mà không nói gì thêm.



Trong hội trường không ít người nhìn thấy Lâm Nhược Khê và Dương Thần đứng nói chuyện cùng chị em nhà họ Thái thì tỏ vẻ ngưỡng mộ, Thái gia rất nổi tiếng, chỉ cần tiếp xúc với người ở tầng lớp thượng lưu trong xã hội chắc chắn đều biết thế lực quân sự và chính trị hùng hậu nhà họ Thái.



Vừa rồi Lâm Nhược Khê quyết đoán từ chối tên “đê tiện” giờ lại vui vẻ nói chuyện với chị em nhà họ Thái đủ chứng minh một chuyện, chính là có cùng địa vị, giữa người với người còn có một ranh giới vô hình, ban đầu còn định cùng Lâm Nhược Khê tạo chút quan hệ, căn cứ theo số đông tình hình này có vẻ như ý nghĩ đó đều đã tiêu tan, dù sao bọn họ cũng tự biết mình.



Chẳng có điều, Lâm Nhược Khê và chị em nhà họ Thái nói chuyện, một mình Dương Thần cô đơn, hướng ánh mắt ra xa, đều là một đám người không quen biết, cười đùa giả tạo, khiến Dương Thần cảm thấy tẻ nhạt vô vị.



Đúng lúc này, vài người phương tây dáng cao to, tóc vàng mắt nâu, giống người Caucasus chính gốc tiến vào cửa hội trường.



Người đàn ông da trắng mặc âu phục, đi giày da, trông rất khôi ngô, phụ nữ mặc trang phục gợi cảm, đám người này xuất hiện khiến không ít khách trong hội trường bất ngờ, vốn nghĩ rằng bữa tiệc từ thiện đêm nay chỉ có người ở Trung Hải, không ngờ còn có sự tham gia của bạn bè quốc tế.



Dương Thần lập tức cảm thấy chút bầu không khí bất thường, ý thức được thì quay đầu lại, nhìn thấy Thái Ngưng, quả nhiên thấy Thái Ngưng chau mày thăm dò, đầu mày mày giống những đám mây dày không tách rời.



Chú ý tới ánh mắt Dương Thần, Thái Ngưng liền quay người đi, giả như không nhìn thấy.



Dương Thần cười thầm, hắn biết, nếu chỉ là bữa tiệc bình thường thì Thái Ngưng không vô duyên vô cớ tham gia, quả nhiên là có ý đồ chiến lược đăc biệt.



Đúng lúc ấy, một hình ảnh có chút quen thuộc từ đám đông đi ra, mang vẻ mặt tươi cười cao ngạo, mặc âu phục màu trắng, đeo cà vạt hồng, Liễu Vân có tướng mạo anh dũng kiên cường, là thiếu gia nhà họ Liễu, cuối cùng đi về phía Dương Thần.