Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 269 : Đã từng mất đi

Ngày đăng: 14:03 19/04/20


- Thật là hiếm thấy, không ngờ anh Dương lại tới nơi như thế này, chúng ta lại có cơ hội gặp mặt nhau rồi.



Liễu Vân mang vẻ tươi cười hiền lành, tướng mạo anh tuấn khiến anh ta nhận được sự ưu ái của những phu nhân giàu có.



Dương Thần liền tỏ vẻ điềm tĩnh, lúc này Liễu Vân đang chào hỏi hắn, hắn cũng đành chịu đựng, dù biết rõ đối phương không có ý tốt nhưng cũng chỉ có thể thản nhiên đối mặt.



- Hiếm thấy là hiếm thấy, nhưng tôi không kỳ vọng gì.



Dương Thần cười nói.



Liễu Vân cười ha ha nói:



- Tôi vừa rồi ở chỗ cha tôi mà biết được anh Dương là người đã kết hôn, phu nhân lại là Chủ tịch Lâm của Quốc Tế Ngọc Lôi, thật là khiến người ngoài ghen tỵ đấy.



Lâm Nhược Khê và chị em nhà họ Thái dừng nói chuyện, đều hiếu kỳ hướng ánh mắt về phía Dương Thần, ba người bọn họ đều không rõ tại sao Dương Thần và Liễu Vân quen biết.



- Ngưỡng mộ xong rồi thì cậu mau đi đi.



Dương Thần hất hất tay, không muốn nói thêm.



Lâm Nhược Khê cau mày một cái, lần này đưa Dương Thần đến với hy vọng tạo quan hệ tốt với nhà có gia thế như Liễu gia, đưa anh ta tới giới thượng lưu, Dương Thần cư xử như thế này với thiếu gia Liễu Vân là điều mà cô ta không muốn thấy, thế là cô ta lập tức cứu nguy:



- Dương Thần, đừng đùa nữa.



Dương Thần buồn bực, mình giống như đang đùa sao?



Liễu Vân như nắm được nhược điểm, trong lòng tự đắc, sau đó nhìn sang Lâm Nhược Khê, mắt chợt lóe sáng, nói có chút chân thành:



- Vị này chính là Chủ tịch Lâm đây sao, mặc dù lần đầu gặp mặt nhưng bố tôi nhiều lần nhắc đến tài trí kinh doanh hơn người của Chủ tịch Lâm, là tấm gương để những người cùng thế hệ như chúng tôi học tập, không ngờ còn trẻ mà đã kết hôn với anh Dương Thần đây, đúng là có chút bất ngờ.




May mà một loạt chuyện xảy ra ở đây chỉ có vài người nghe thấy nên mới không gây chấn động lớn, vì thế sau khi Liễu Vân rời khỏi, mọi thứ đã ổn định trở lại.



Thái Nghiên Nhìn thấy thần sắc tiêu điều của Lâm Nhược Khê không khỏi có chút hối hận khi nói thẳng như thế, đồng thời nhìn Dương Thần mong được tha thứ, nhưng Dương Thần đâu còn sức để ý đến cô ta.



Bước về phía trước, Dương Thần trầm mặc nói:



- Tôi biết có giải thích cũng là thừa, tôi chính là người không thể khiến em bớt lo lắng, chỉ hy vọng em đừng quá đau buồn, không đáng để tổn thương bản thân.



Lâm Nhược Khê ngước mắt, khóe mắt hơi đỏ:



- Tôi sớm nên biết, nhặt lấy trái tim đồng cảm của anh, tôi đâu có ngốc như thế.



Nói xong, Lâm Nhược Khê một mình đi tới một góc của hội trường.



Thái Nghiên và Thái Ngưng quan tâm nên theo sát, hai chị em mỗi người một vẻ mặt, ngoài quan tâm Lâm Nhược Khê còn có chút áy náy, dường như bọn họ cũng che giấu rất nhiều điều.



Dương Thần trong lòng bực bội, nhưng không phải phẫn nộ với sự phá đám của Liễu Vân, mà cảm thấy rối bời bởi những hồng nhan bên cạnh mình.



Đây không phải là chuyện bỏ đi người nào đó là có thể giải quyết được vấn đề, chẳng gã đàn ông nào muốn người phụ nữ của mình đồng thời thuộc về một người đàn ông khác, cũng như thế, phụ nữ cũng không thích chồng mình còn là chồng của một người khác.



Dương Thần không phải là không biết điều này, nhưng cuộc sống bần hàn và đơn giản, và những chuyện khó phai trước đây khiến hắn căn bản không có dũng khí từ chối tình cảm của những người phụ nữ dành cho hắn, hắn biết rõ mình thích bọn họ, thậm chí, không thể bảo đảm tương lai có thích nhiều người nữa không, mà tình cảm dịu dàng của những người phụ nữ lại khiến hắn khó mà chống đỡ, đừng nói là đi hại bọn họ.



Nhưng chỉ cần nhớ đến sự quen thuộc và ánh mắt lạnh lùng của Lâm Nhược Khê cùng với tính cách vô cùng giống ai đó, là Dương Thần vô cùng sợ cô ta sẽ rời xa mình.



Bởi vì đã từng mất đi nên cần hết sức trân trọng.



Đúng lúc Dương Thần cảm thấy đau đầu, muốn tìm nơi ngồi uống rượu một mình thì chủ nhân bữa tiệc Liễu Khang Bách bỗng dẫn theo hai thuộc hạ đi đến trước mặt hắn.