Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 277 : Hình ảnh quỷ dị

Ngày đăng: 14:03 19/04/20


Cùng với sự truy đuổi của đồ đao, Hoa Vũ cảm thấy có phần bất lực.



Tiếng gió như tiếng vạn quỷ gào thét bên tai, Hoa Vũ không hề sợ hãi mà chỉ có cảm giác lớn nhất là chút tiếc nuối.



Chết như vậy sao? Cuộc đời của mình kết thúc như vậy sao?



Trong đầu cô hiện lên vô số hình ảnh, từ nhỏ đã sinh ra trong Thái gia danh giá, cuộc đời của mình dường như không thể đi theo một con đường bình thường. Từ lúc nhỏ đi học đến năm 11 tuổi chưa tốt nghiệp tiểu học đã được đưa vào rèn luyện ở Viêm Hoàng Thiết Lữ, sau đó lại được Sư phụ sư bá của Đường Môn truyền thụ dĩ tuyệt học.



Trong ấn tượng của bản thân mình, ngoại trừ việc gian khổ luyện tập không kể ngày đêm thì cũng chỉ có một mình trong căn nhà gỗ, nghe tiếng mưa từ Xuyên Thục Đại Địa, trong nỗi cô đơn tột cùng cùng âm thanh u tịch ấy chỉ có tiếng mưa bầu bạn, tất cả phảng phất như mới chỉ hôm qua.



Dần dần, chính trong lòng mình cũng không thể nào hiểu được mình sống vì điều gì, rõ ràng là có nhà, có cha mẹ, có người thân vậy mà không thể về, không thể gặp, không thể nhớ, bản thân được tổ chức và sư môn thừa nhận tán dương nhưng trước đến giờ không hề thích điều đó.



Hơn hai mươi năm cô như đi lạc trong rừng sâu, rõ ràng bản thân có thể sinh tồn nhưng lại không thể đi đâu.



Lúc xuất sư, tự mình hỏi sư phụ:



Sư phụ, vì sao người ta phải sống?



Còn nhớ sư phụ suy nghĩ thật lâu mới trả lời:



Vì những người khác đều muốn sống.



Đúng vậy, chính là cái đáp án kia khiến mình luôn cảm thấy sống nên như vậy, ai mà biết được vì sao mình phải sống, chẳng phải sống vì người khác hay sao?



Những suy nghĩ phức tạp như điện xẹt lướt qua trong đầu, Hoa Vũ nhắm mắt, khuôn mặt xinh đẹp hiện nét cười khó hiểu.



Nhưng đã chuẩn bị tiếp nhận sự thống khổ, chỉ là đến không đúng thời điểm mà thôi.



Trong nháy mắt Hoa Vũ bỗng có cảm giác ở phần eo, một cánh tay nóng như lửa ôm vòng lấy eo cô, cơ thể như được một người nào đó dẫn theo không cần tốn nhiều sức lực.



Cơ thể cảm giác được sự thay đổi trong nháy mắt đó nhưng đầo chưa kịp phản ứng lại, liền kết thúc như vậy rồi.



Đã xảy ra chuyện gì?



Này, nếu cô cảm giác không trốn thoát được cũng phải thử trốn đi chứ, sao không làm gì lại đợi nếm đao vậy? Cô cũng không đến nỗi xấu mà phải dùng đao làm thẩm mỹ, mà có thẩm mỹ thì cũng vào bệnh viện, ở nơi hoang vắng này có để người ta lấy con dao chặt đem ra gọt mông cô còn to nữa là.



Âm thanh có phần đáng ghét lại như thân thuộc này khiến Hoa Vũ lập tức quay trở về với hiện thực.



Mở mắt ra thấy ánh sáng trước mắt có phần hỗn độn, trong lúc ấy có bóng dáng một người con trai ngang nhiên đứng thẳng, miệng ngậm điếu thuốc, mũi như đang nhả khói, một bộ dạng vô cùng bất cần, hình ảnh hòan toàn đối lập với không khí lúc đó.
Dương Thần sắc mặt khó coi:



Các ngươi như này không được, thế kia cũng không xong? Các ngươi cho rằng ta đến trưng cầu ý kiến của các ngươi sao? Đừng để ta cáu lên tự ra tay động thủ sẽ không tốt cho các người đâu.



Các hạ đừng ép người quá đáng, mặc dù các hạ thân thủ phi phàm, nhưng chúng ta cũng không phải những người đễ bị bắt nạt.



Archimonde nghiêm nét mặt.



Dương Thần cũng không kiên nhẫn nói thêm, để trễ thêm nữa không khéo Lâm Nhược Khê đi về trước rồi, tối muộn còn ở đây chịu tội sao?



Các ngươi đã không chịu thỏa hiệp vậy ta sẽ khám lần lượt trên người mỗi người các ngươi, để xem đồ vật ở trên người người nào. Các ngươi không đưa ta sẽ tự lấy.



Dương Thần vừa dứt lời, bóng dáng đã biên mất khỏi bị trí, rồi lại xuất hiện bên cạnh Charles.



Charles một phen kinh hãi không đợi kịp tránh đi liền cảm thấy bị một tay của Dương Thần giữ lấy khuỷu tay.



Một luồng sát khí lạnh thấu xương, cảm giác áp bách ngang ngược làm Charles đã từng trải cũng cảm thấy tim đập mạnh, quên cả kháng cự.



Dương Thần rất nhanh chóng điểm trên người hắn, xác nhận không có đồ vật nào trên người Charles bèn bỏ qua gã, nhắm đến mục tiêu tiếp theo – Hughes.



Mọi người có mặt ở đây đều khó có thể tin được Dương Thần lấy trưởng lão Charles làm như món đồ chơi như vậy, lúc này mọi người mới ý thức được Dương Thần nói “tự mình lấy” là thật.



Trong lúc mọi người đều thấy bất lực lại vừa thấy may mắn vì Dương Thần không xuống tay hạ sát th́ bóng dáng của hắn đã trở về nguyên chỗ cũ.



Sao lại có thể…



Dương Thần sắc mặt trầm mặc như thể nhìn thấy điều gì bất ngờ, mắt nhìn chăm chăm vào Hughes chỉ cách trước mặt có khoảng ba thước.



Cùng lúc đó, trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, Hughes bỗng dưng biến mất.



Hughes!



Archimonde cùng đám người hô lớn, rõ ràng cũng không hiểu rõ tình hình lúc đó, cũng chỉ là quá bối rối.



Không đợi tiếng la hét của mọi người ngớt, ở chỗ Hughes biến mất có một chén rượu màu vàng đang bay lơ lửng trên không trung.



Trong hình ảnh vô cùng dị quỷ ấy không thấy Hughes xuất hiện nữa còn chén rượu từ từ rơi xuống, lăn một vòng trên bãi cỏ dừng lại đúng nơi gót chân Dương Thần…