Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 278 : Nhất định không được nói ra ngoài

Ngày đăng: 14:03 19/04/20


Cảnh tượng này vượt quá sức tư duy của tất cả những người có mặt lúc bấy giờ, căn bản không thể tưởng tượng nổi là chuyện gì.



Không có sự tác động của bất kì sức mạnh nào, không có một bức màn che dấu nào, vậy mà một sinh mạng bỗng biến mất như vậy, lại còn là trưởng lão của huyết tộc. Đây đúng là một vấn đề khó giải thích.



Tại thời điểm mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, Dương Thần cúi người nhặt chén rượu dưới chân mình.



Chén rượu có khắc hoa văn cổ đại phong cách thời Tây Nguyên. Ngoài việc nhìn có vẻ khá cổ ra thì không có gì đặc biệt.



Tuy nhiên Dương Thần cũng không vì trong tay đang cầm cái gọi là “chén thánh” mà cảm thấy vui mừng hưng phấn. Dường như trong cách nhìn của hai toán người ở đó thì cái gọi là “trường sinh” kia chỉ là một đống đồng nát sắt vụn.



- Là ngươi, là ngươi đã giết Hughes?



Archimonde dò hỏi.



Dương Thần quay đầu lại, khóe miệng cười lạnh nhạt:



- Ta có thể nói rõ với các người rằng, ông ta không phải do ta giết, nhưng ông ta chết như thế nào thì ta không cần thiết phải giải thích cho các người. Hiện nay, chiếc chén thánh mà các ngươi tha thiết mong có được đang ở trong tay ta.



- Các hạ dự định làm như thế nào?



Lilith nhìn chén thánh trên tay Dương Thần ánh mắt thèm muốn nhưng lại rất lí trí kìm hãm lại, không dám tiến lên nửa bước.



Dương Thần nghịch chiếc chén trong tay nói chậm rãi:



- Đồ vật này, hoặc trước kia có thể coi là chén thánh, nhưng đáng tiếc, nó bây giờ chẳng qua cũng chỉ là món cổ vật. Nguyên nhân tại sao có nói với các ngươi cũng không ích gì. Dù sao thì nó cũng không còn tác dụng gì rồi, lại trở thành lí do khiến các ngươi tiếp tục đánh giết, vậy thì hãy để nó biến mất đi.



Vừa dứt lời, không đợi phản ứng của những người này, Dương Thần tay phải cầm chén thánh bóp mạnh…



Chiếc cốc kim loại bây giờ như làm bằng bìa các tông bình thường, bị bàn tay của Dương Thần bóp thành một đám kim loại lồi lõm.



Mọi người mở to mắt, không dám tin Dương Thần thực sự dùng tay hủy hoại chén thánh.



- Ngươi… ngươi dám hủy hoại chén thánh?



Kỵ sĩ Tomas giận dữ.



- Đây chính là ngươi làm ô nhục giáo chủ, đối với giáo đình chúng ta là một sự khiêu khích.



Gabriel cùng đám người cảm thấy giống như vừa nằm mơ, hai tốp người đánh nhau thừa sống thiếu chết chỉ vì đồ vật này vậy mà đồ vật đó lại biến mất như vậy.



Dương Thần ném thẳng đám kim loại ấy xuống đất.



- Lẽ nào các người không cảm thấy rất kì lạ sao? Nếu thực sự là cốc thánh vậy thì tại sao lại dễ dàng bị ta hủy hoại như vậy?



- Chén thánh sở dĩ đặc biệt là vì trong đó có thần lực của Jesus Christ chứ không phải vì chất liệu đặc biệt, điều này đâu có gì là kì lạ?



Tomas khó lòng tiết chế được cảm xúc.



Dương Thần mỉm cười nói:



- Nếu đã nhất định nghĩ như vậy thì ta cũng hết cách rồi. Tất cả sự việc như các người nhìn thấy, chén thánh đã không còn nữa, các người muốn ra tay với ta sao? Vậy thì tất cả sẽ đều phải chết, không phải ta tự đại mà đấy là sự thật. Tất nhiên là, ta thấy các ngươi có thể vì cái gọi là tín ngưỡng mà quyết chiến với ta một trận, chẳng phải người của giáo đình các người thích nhất là trò tuyên dương này sao?
Hoa Vũ giật mình:



- Nói cách khác, chén thánh nếu rơi vào tay huyết tộc thì sẽ không có hại gì đối với con người.



- Chính là như vậy, vì thế Viêm Hoàng Thiết Lữ lần này bị giáo đình lợi dụng làm tay sai…



Dương Thần lắc đầu nói:



- Thực ra giáo đình tuy bên ngoài mặt giống như một tổ chức chính nghĩ nhưng chẳng qua cũng chỉ là một tổ chức đối kháng hội nghị hắc ám mà thôi, bọn họ cứ đánh lẫn nhau không ảnh hưởng gì đến lợi ích quốc gia, vì vậy các ngươi không cần tham dự.



Hoa Vũ gật gật đầu:



- Tôi sẽ báo cáo với tướng quân, giáo đình đáng ghét, chúng ta đã lầm tin họ.



- Nếu không có việc gì ta đi trước đây.



Dương Thần thấy cũng đến lúc mình nên về rồi, nếu không để muộn chắc sẽ phải tự đi taxi về.



Hoa Vũ vội vàng gọi giật Dương Thần:



- Vậy còn chén thánh thì sao? Nó là thật sao? Có thể làm cho con người ta trường sinh không?



Nói đến chén thánh sắc mặt Dương Thần liền trở nên khó coi:



- Tôi không biết, chuyện này rất phức tạp, sự việc Hughes biến mất vừa rồi còn lớn hơn nhiều so với những vấn đề các người có thể tưởng tượng. Về thì bẩm báo sự việc một cách đơn giản với tướng quân của cô là được rồi.



Hoa Vũ cảm thấy chút mất mát, trong lòng mơ hồ cảm thấy Dương Thần không muốn nói cho mình nội tình.



- Vậy vừa rồi… Lilith…, sao anh lại có thể…



Hoa Vũ do dự rất lâu sau cuối cùng cũng nói ra, cố che giấu sự bối rối:



- Anh không sợ tôi mách Nhược Khê sao? Mới giảng hòa xong lại muốn gây chuyên tiếp hả?



Dương Thần xoay người cười nịnh nọt:



- Đừng nói, nhất định đừng nói. Vừa nãy Lilith nói muốn đứng ở góc độ một người hâm mộ muốn hôn tôi một chút không vụ lợi gì. Cả đời này tôi chưa được hôn ma cà rồng, mà cô cũng biết đấy cô gái trước mặt tôi lại xinh đẹp quyễn rũ như vậy nên không kìm được mong muốn thử một chút. Ngoài ra không có ý gì khác.



Đây là những lời nói thật. Dương Thần không động lòng trước cô gái Lilith không biết tuổi tác kia, chỉ là hiếu kì muốn xem vị nó như thế nào mà thôi,



Hoa Vũ được một trận nín thinh. Anh chàng này thật khó hiểu, hôn một con ma cà rồng có ý nghĩ gì? Cái miệng đó không biết đã hút bao nhiêu máu tanh?



- Thật ghê tởm.



Hoa Vũ tức giận ném lại ba chữ rồi rời khỏi hiện trường.



Chỉ để lại Dương Thần lúng túng đứng tại chỗ, khó hiểu sờ gáy lầm bẩm:



- Cô này chẳng phải vừa nãy mới nói ở lại thu dọn hiện trường sao? Sao lại chạy trước rồi.