Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 290 : Ra tay

Ngày đăng: 14:03 19/04/20


Chú ơi….



Vừa nghe máy, đầu bên kia là tiếng của Đường Đường, có vẻ bi thương:



Giờ chú có bận gì không?



Dương Thần sửng sốt:



Có, làm sao thế?



Cháu đang ở phố buôn bán, đường Trung Hoàn phía ngã tư.



Đường Đường nói.



Dương Thần dở khóc dở cười:



Cháu vừa ở đâu ra thế? Lại bỏ nhà đi phải không?



Cháu cũng không muốn mà…. Chú ơi, cháu lạnh quá, trên người lại không có tiền, chú cứu cháu với.



Bỏ nhà đi là phải nghĩ kỹ lắm, tại sao lại không mang tiền chứ? Hơn nữa cháu gọi chú làm gì, gọi cho Viên Dã ấy.



Dương Thần buồn bực nói.



Đường Đường nũng nịu:



Cháu … cháu cũng cãi nhau với anh Viên Dã rồi….



Dương Thần đau đầu một hồi, con bé này đúng là đã lớn rồi, xem ra mình nhìn nhầm rồi!



Không còn cách nào Dương Thần đành lái xe ra khỏi nhà, lao đến chỗ Đường Đường nói.



Buổi đêm ở nơi xa hoa trụy lạc, hai bên phố buôn bán rực rỡ, náo nhiệt, đường phố nhộn nhịp, nhốn nháo, Dương Thần ngồi trên ghế lạnh lùng nhìn Đường Đường đang phấn khích vẫy vẫy mình.



Mặc dù trên mình đang mặc áo lông cô vẫn đội thêm cái mũ ở đằng sau lên, nhưng nhiệt độ ban đêm dưới không độ mà một cô gái ngồi ở ngoài lâu chắc hẳn sẽ rất lạnh.



Nh́n thấy Đường Đường mũi ửng đỏ, Dương Thần không chịu nổi đã đưa tay cốc lên trán cô bé:



Cháu đúng là trốn nhà đi thành nghiện mất rồi, lần trước không phải đã giáo huấn cháu rồi à, phải biết đủ chứ, đừng có suốt ngày khơi bệnh cho mẹ cháu chứ.



Đường Đường bĩu môi:



Chú ơi, đừng giáo huấn cháu nữa, cơm trưa cháu còn chưa được ăn, giờ bụng lép kẹp rồi, dẫn cháu đi ăn đã!



Dương Thần chán nản:



Chú thấy chú không phải chú của cháu, là cha cháu mới phải.



Hì hì, cũng được ạ, chỉ cần cho cháu ăn cơm là được.



Đường Đường thè lưỡi nói.
Sắc mặt Đường Uyển đầy vẻ lo âu, không ngờ lại gặp Dương Thần, điều này khiến cô ta ngớ người và có phần kinh ngạc, đảo mắt qua liền nhìn thấy Đường Đường như con chim nhỏ nép vào Dương Thần.



Đường Đường còn mặc áo khoác của Dương Thần, áp sát vào Dương Thần, nhìn thấy Đường Uyển bất ngờ xuất hiện, cô bé sau phút sửng sốt, nói với vẻ có phần sợ hãi:



Mẹ… Sao mẹ lại đến đây…



Dương Thần quay phắt lại, nghi ngờ bản thân mình có phải đã nghe lầm, nhưng sát như thế chắc chắn nghe thấy tiếng quát chói tai của Đường Uyển rồi!



Sao các người lại ở cùng nhau?



Đường Uyển nhìn thấy Đường Đường và Dương Thần ở cùng nhau, lại mặc áo khoác của Dương Thần liền nghĩ ngay tới bản tính phong lưu của Dương Thần, nghĩ rằng Dương Thần và con gái mình có gì đó, sự cảnh giác và ý thức bảo vệ của người mẹ lập tức được nâng cao hết mức.



Lẽ nào người đàn ông này cố ý tiếp cận mình, lại còn giấu giếm mình, ra tay với con gái mình.



Đường Đường nghe xong không thể tin nổi, nghi hoặc hỏi:



Mẹ, hai người quen biết nhau sao?



Không đợi Dương Thần nói gì, Đường Uyển liền chất vấn:



Sao con mặc áo anh ta, con nha đầu này, bỏ nhà đi không nói, tại sao lại tùy tiện dựa vào một người đàn ông chứ? Con muốn làm mẹ tức chết hả?



Đường Đường nhất thời không biết nên nói như thế nào.



Dương Thần biết Đường Uyển hiểu nhầm quan hệ giữa hai người bọn họ:



Đường Uyển, không phải như chị nghĩ đâu.



Vậy thì là thế nào? Dương Thần, con gái tôi mới học trung học, cậu cũng có thể ra tay sao? Sao cậu lại có thể như thế này! Cậu… Cậu thật khiến tôi thất vọng.



Đường Uyển bị kích động vô cùng, trong mắt cô ta đầy sự giận giữ, tiến về phía trước, nắm lấy tay Đường Đường một cách hung hăng khiến chiếc áo của Dương Thần rơi xuống đất.



Đi! Lập tức theo mẹ về nhà! Mẹ cấm con ba tháng không ra khỏi nhà!



Không quan tâm tới việc Đường Đường khóc lóc giải thích, Đường Uyển đã như núi lửa phun trào, sự tức giận và nỗi buồn khó mà khắc chế được, lập tức đưa Đường Đường rời công viên.



Dương Thần ngẩn ngơ một hồi lâu,mới nhặt chiếc áo của mình ở dưới đất lên, thở dài, hôm nay bản thân đúng là đen đủi.



Nhưng không thể ngờ Đường Uyển chính là mẹ Đường Đường, chả trách lúc trước va phải cô ta ở văn phòng của Lý Tinh Tinh, vừa vặn Đường Đường lại là học sinh của Lý Tinh Tinh.



Vậy là đã rõ, tại sao lúc đó Đường Uyển lại nói tới con gái cô ta, giống Đường Đường đến thế.



Dương Thần cười một cách khổ sở, lần này chịu oan uổng rồi. Cho dù ngày thường có đoan trang, thận trọng thế nào, Đường Uyển trở thành người mẹ hết lòng bảo vệ lo lắng cho con, cứ như trở thành một người hoàn toàn khác.



Nói thế nào đi nữa, trên thế giới này, ngoài đàn ông, phụ nữ còn có loại người thứ ba, đó là người mẹ.



Nhưng Dương Thần cũng không định gọi điện giải thích, Đường Uyển giờ đang giận, đợi cô ta bình tĩnh tự nhiên sẽ biết thực hư thật giả.



Một mình đi dạo ở ngoài cũng chán, Dương Thần mặc áo khoác, bước nhanh đến chỗ đỗ xe, mai là thứ hai rồi, vẫn nên về nhà ngủ sớm.