Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 291 : Cuộc đời con người như những nước cờ

Ngày đăng: 14:03 19/04/20


Sáng sớm tại Yến Kinh, tòa nhà lớn ở ngoại ô nơi tiếp giáp với tỉnh ngoài, sân của tòa nhà thiết kế với phong cách cổ xưa, trồng những dải lớn cây cối hoa cỏ, khí hậu ở đây khô hanh, nhiệt độ cực thấp, cây tùng bách xanh mướt, hai cây mai trắng vươn mình đón gió tỏa hương thơm nhẹ, khiến cả khoảng sân lan tỏa mùi hương dễ chịu.



Trên một bàn đá lớn, khắc hình một bàn cờ lớn, lác đác những quân cờ trắng đen rơi vãi, bình trà được đặt ở một góc, miệng bình bao phủ màu trắng sương mờ.



Quanh sân mỗi góc ẩn nấp một vài tên dáng người cao lớn, lặng lẽ đứng canh giữ.



Lúc này, một ông lão mặc quần áo bông đen, tóc hoa râm, khuôn mặt có những chấm đồi mồi, dáng người hơi thấp bé, lông mày thanh tú, lưng còng cầm cái xẻng nhỏ đi ra từ phía mấy gốc tùng, trong tay cầm mấy gốc cỏ dại, trên người lấm tấm bụi bẩn, trông bộ dạng có hơi nhếch nhác.



Ông lão để cái xẻng bên cạnh bàn, cỏ dại rải xuống dưới gốc tùng, rồi mới quay người ngồi vào chiếc ghế đá, cầm cả bình trà đưa lên miệng uống từng ngụm lớn.



Uống trà xong, ông lão lại lấy bình nước nóng ở bên pha trà, sau đó bắt đầu cân nhắc với tàn cuộc trên bàn cờ.



Một bà lão hiền lành mặc bộ quần áo vải dày, hai bên tóc mai đã bạc, hai má xệ xuống đi từ con đường nhỏ vào sân, tới bên cạnh bàn đá, bà khom lưng mỉm cười nói:



Lão gia, tư lệnh Dương đã trở về rồi, đang ở bên ngoài chờ gặp ông đấy.



Ông lão chậm rãi nhặt quân cờ trắng lên, chợt nó rơi xuống bàn cờ, “cách”.



Trên bàn cờ, thế cục cờ đen đang rất nguy hiểm.



Lúc này ông lão mới xoay người, từ tốn nói:



Cho nó vào.



Vâng.



Bà lão bước chậm ra ngoài.



Không bao lâu sau, một người đàn ông khuôn mặt khôi ngô, anh tuấn mang quân hàm thượng tướng, mặc quân phục xanh sẫm bước vào sân, vừa nhìn thấy ông lão, lập tức lấy lại tinh thần, cho thấy sự kính trọng, đó chính là Dương Phá Quân.



Cha, con tới rồi.



Dương Phá Quân cúi đầu hành lễ với ông lão, giọng cung kính.



Ông lão vẫy tay:


Sau phút trầm mặc Dương Phá Quân nói:



Nếu cha đã nói ra chuyện này là hy vọng người đó trở về Dương gia, là con trai cha, con không có lư do ǵ để từ chối cả, nhưng cha cũng biết không bao lâu nữa là ngày con tranh cử, con hy vọng đợi cuộc tranh cử kết thúc mới đi tìm người đó nói rõ chuyện này.



Trong mắt Dương Công Minh có chút thất vọng, nhưng vẫn gật đầu:



Ta đã là ông nội rồi, con mới là cha của đứa trẻ đó, đây dù sao cũng là lựa chọn của con, ta cũng không tiện nói nhiều về gia đình này nữa, đã đến lúc giao nó cho con, ta chỉ hy vọng con đối tốt với đứa trẻ đó, dù không biết nó lớn lên như thế nào nhưng chắc cũng không dễ dàng gì.



Con hiểu rồi thưa cha.



Dương Phá Quân đứng lên:



Nếu cha không có gì dặn dò nữa thì giờ con muốn trở về doanh trại.



Đi đi, làm lỡ nhiều thời giờ của con rồi. – Dương Công Minh xua xua tay.



Đợi sau khi Dương Phá Quân rời đi bà lão khi nãy mới quay lại, cười nói với Dương Công Minh:



Lão gia, chuyện ông muốn tôi phái người đi điều tra đã có kết quả rõ ràng rồi, cậu Dương Thần quả thực đã kết hôn, hơn nữa, vợ cậu ấy lại chính là cháu gái của tướng quân Lâm Chí Quốc, chỉ có điều, không phải là chính thống.



Vậy sao…Thảo nào.



Dương Công Minh gật đầu nói.



Bà lão cười tủm tỉm nói:



Nhưng bất luận thế nào đi nữa, cậu Dương Thần có thể trở về cũng là chuyện vui của Dương gia chúng ta, không biết cậu Liệt khi biết mình có một người anh sẽ thế nào, nhưng mợ chủ chắc sẽ là người vui nhất, dẫu sao cũng là đứa con trai đã thất lạc mười mấy năm trở về.



Dương Công Minh nắm quân cờ màu đen, thở dài:



Cuộc đời con người như những quân cờ, chuyện đời khó có thể biết trước.



Cạch.



Quân cờ đen rơi xuống, trên bàn cờ cờ đen vốn đã hết nước đi giờ bỗng được cứu, quay lại phản công quân trắng.