Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 299 : Tiệc tùng
Ngày đăng: 14:03 19/04/20
Vốn là bởi vì vào một nơi xa lạ mà Tuệ Lâm cúi đầu không dám thở mạnh, nghe người ta nói mình là bạn gái của Dương Thần, thiếu chút nữa ngất xỉu đi, hồi hộp nắm tay lại, hai tay quấn vào nhau, mồ hôi tràn đầy.
Dương Thần không chút khách khí dí vào trán cô Triệu:
- Ánh mắt cô làm sao vậy? Tôi giống như là trâu già gặm cỏ non sao?
- Giám đốc, ngài không già ạ.
Cô Triệu bụm cái trán còn đau, nói.
- Đây là em họ tôi, tư chất rất xuất sắc, tôi và tổng giám đốc Lâm đã thương lượng sau này để cô ấy ở đây học chuyên viên thanh nhạc và huấn luyện vũ đạo, để cô sắp xếp lớp giảng riêng biệt.
Dương Thần nói.
Triệu Đằng lúc này mới giật mình bừng tỉnh lại, từ trên xuống dưới Tuệ Lâm, cô gái thật sự thành công vì có đại minh tinh tư bản, một khi đã được Lâm Nhược Khê cho rằng được, thì khẳng định cô gái kia không hề tầm thường, vì thế nói thẳng:
- Không thành vấn đề, chúng ta mời giáo sư biên vũ âm nhạc đều là cấp giáo sư, hiện tại đang lo không có đệ tử ưu tú đây.
Sự việc kế tiếp xử lý tốt hơn, Dương Thần để Tuệ Lâm làm theo sự sắp xếp của cô Triệu, phòng ghi âm và vũ đạo công ty Ngọc Lôi trực tiếp đạo tạo và sát hạch, căn cứ thực lực cụ thể, đi đến bắt đầu dạy từ đâu.
Dương Thần không thể đi theo Tuệ Lâm mãi được, nên nói với Tuệ Lâm:
- Chờ cô luyện tập xong, lúc nào muốn về, thì gọi điện cho tôi.
Tuệ Lâm khó xử nói:
- Em có thể gọi điện cho chị được không?
Dương Thần một hồi buồn bực:
- Cô không coi ý tôi ra gì? Ngày đầu tiên muốn chị cô đưa cô về?
- Không phải… Em chỉ là…
- Được lắm! Được lắm! tùy cô.
Dương Thần cũng không muốn nghe lý do, biết cô bé kia da mặt mỏng. Cùng là phụ nữ, khẳng định ở cùng với Lâm Nhược Khê còn an nhàn hơn nữa.
Hoàng Hải liên mồm nói là, giới thiệu với Dương Thần:
- Đây là những người cùng tôi cộng tác sản xuất, La Trường An, vị tiểu thư này là vợ của tôi, cũng là diễn viên tuyến hai Ailie, tuy nhiên tiếng tăm không lớn lắm nên có lẽ giám đốc Dương chưa nghe nói qua.
Dương Thần trong lòng hiểu rõ, phỏng chừng là lúc trước mua xổ số là mua Hoàng Hải rồi, diễn viên nhỏ trông cậy tiền đồ vào Hoàng Hải. Hiện giờ Hoàng Hải đã có chút tiền đồ, cho nên liền thành đạo diễn phu nhân.
Cùng La Trường An và Ailie chào hỏi xong, Dương Thần cùng ba người ngồi xuống. Nhân viên phục vụ bưng một ít điểm tâm và rượu nho đến, điểm tâm là bánh ngọt Anh quốc ba tầng. Cũng là muốn khoản đãi khách.
- Giám đốc Dương không cần để ý, tôi muốn mở một bàn ăn truyền thống, để bàn các vấn đề về bộ phim. Tóm lại là có chút phô trương, cũng không có hiệu suất. Bốn người chúng ta, nên tôi đã chọn chỗ này để bàn chuyện, hy vọng giám đốc Dương hiểu.
Hoàng Hải cười, giải thích.
Thoái thác lí do như vậy, để vào lỗ tai ai, đều không phải lí do tồi, không chỉ làm cho người ta cảm thấy gã hữu hiệu, càng làm cho người ta cảm thấy người này khá thật, có thể tin cậy được.
Dương Thần không thể phủ định cười:
- Đạo diễn Hoàng không cần khách khí, tôi cũng là người dễ dãi, hay là chúng ta nói đến chuyện chính đi.
- Được, Được, lời nói của giám đốc chân thật, thẳng thắn. Tuy nhiên đây là lần đầu gặp mặt, dù sao cũng phải uống một chén, nếu không thì không lịch sự cho lắm.
Hoàng Hải tiếp đón cười với Ailie:
- Ailie à, mở rượu nho đi, để chúng ta uống.
Hoàng Hải cười:
- Giám đốc Dương, tôi làm đạo diễn đã hơn 20 năm nay, đảm bảo với anh bộ phim này tuyệt đối sẽ đắt khách, chỉ cần bỏ đủ vốn đầu tư nhất định sẽ có thưởng.
Dương Thần cầm kịch bản lên xem, đó là kịch bản một bộ phim hành động, cũng khá buồn cười, còn có chút triết lý.
Nhưng khi Dương Thần xe kĩ phần hợp đồng thì thấy không giống với tài liệu mà Vương Khiết nói với mình, đáng lẽ chỉ có 2 triệu tệ, giờ đã thành 3 triệu tệ.
- Đạo diễn Hoàng, trong bản hợp đồng của công ty chúng tôi chỉ có 2 triệu tệ, tại sao bây giờ lại là 3 triệu tệ?
Dương Thần nghi hoặc hỏi.