Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 300 : Cháy nhà ra mặt chuột
Ngày đăng: 14:03 19/04/20
Hoàng Hải trong lòng không hề có sự thành khẩn, vốn đã sớm chuẩn bị, thoạt nhìn không có gì khác thường, nói:
- Là như vậy, giám đốc Dương, chúng tôi đến ngày hôm qua cũng mới tính toán lại cẩn thận. Số máy tính đặc hiệu trước đây chúng tôi không quan tâm đến vấn đề giá cả. Vậy nên mới có chuyện xảy ra như vậy. Nhưng xin giám đốc không cần quá bận tâm. Chủ đề và thiết kế của bộ phim này rất được. Ngài có thể từ từ xem xét lại, tôi tin rằng ngài sẽ vừa lòng.
Nói xong, lấy ly rượu cô vợ Ailie mang tới, đặt vào tay Dương Thần,
- Nào, tôi xin kính ngài 1 ly trước, phải cảm ơn giám đốc Dương đã đích thân đến thăm.
Dương Thần nhận chén rượu, cùng với Hoàng Hải cụng ly, uống 1 hơi hết 2 ly rượu.
Dương Thần cười nhạo trong lòng, máy tính đặc hiệu ư? Hai người này nghĩ hắn là người ngoại đạo hay không có đầu óc vậy, còn chưa nói đến việc loại phim chi phí nhỏ này có cần những máy tính đặc hiệu kia hay không, cho dù là có, làm sao có thể đột nhiên tăng giá lên, tăng những 3 triệu tệ, nghĩ nhà đầu tư là thằng ngốc à?
- Đạo diễn Hoàng, tôi cảm thấy dự toán của anh nhất định có vấn đề, đây là vấn đề lòng tin, nếu là 8 triệu tệ thì có lẽ hôm nay tôi không thể ngồi ở cái ghế này được nữa rồi.
Dương Thần để tài liệu trong tay sang 1 bên.
Hoàng Hải xấu hổ cười, vội vàng kéo Ailie ngồi sang 1 bên, nói:
- Ailie, mau rót rượu cho Giám đốc Dương, kính ngài 1 ly, giám đốc xin bớt giận.
Luồng hơi nóng nào đó bay qua, làm 2 bên má Ailie ửng hồng, ngượng nghịu, nhưng động tác thuần thục tiến sát đến bên cạnh Dương Thần, không biết vô tình hay hữu ý, đôi gò bồng đào đầy đặn, trắng nõn nà của cô đã ở trên tay Dương Thần từ lúc nào.
Một bên đùi trắng mịn cũng dán chặt vào đùi Dương Thần, thân thể mềm nhũn, mùi nước hoa số 5 chanel phảng phất.
Chúc cho Dương Thần uống được nửa ly rượu, rồi tự mình uống nốt chút rượu còn lại xong. Ailie nhỏ nhẹ nói:
- Giám đốc đừng giận. Chúng ta từ từ nói chuyện. Nào, cô em này kính anh 1 ly.
Cô em!?
Dương Thần thiếu chút nữa cười không ra tiếng, cô gái này ít nhất cũng phải 30 tuổi rồi. Trang điểm y như 1 cô gái trẻ vậy. Lại còn ở trước mặt mình xưng em gái, nếu như là những thằng đàn ông khác. Chắc là 2 chân mềm nhũn ra không chịu được rồi.
Chẳng trách lại chọn nơi như thế này, hóa ra là muốn công dụng của cô vợ minh tinh phát huy hiệu quả lớn nhất.
Cảm nhận được mùi hương phụ nữ tỏa ra từ trên người Ailie thật là kích thích hoóc-môn trong người.
Dương Thần thấy máu chảy trong người mình có chút nóng lên sống như lên cơn sốt vậy. Đặc biệt ở chỗ ấy, nóng bừng như có lửa vậy.
Lần này, Dương Thần hiểu rõ rồi, vừa nãy chẳng trách không cho nhân viên phục vụ mở rượu nho mà lại để cho Ailie làm. Chắc là hạ thuốc vào rượu của hắn rồi.
Chỉ tiếc là loại thuốc này tuy có thể làm cho người ta có chút phản ứng sinh lí. Nhưng bản thân lại có thể chất khá tốt. Thực tế là có chút hưng phấn. Nhưng cũng không đạt được hiệu quả cần có.
Ailie bị 2 người làm bừng tỉnh, mắt mơ mơ màng màng mở ra, hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra.
Hoàng, La 2 kẻ bị dọa cho choáng váng, người đàn ông này sao lại có sức mạnh lớn đến vậy. Lần này đụng phải thứ dữ rồi, đánh không đánh được, trốn không trốn được, đành phải chịu đựng toàn thân đau đớn, nằm xuống sàn nhà, liên hồi xin Dương Thần tha thứ.
- Giám đốc Dương, chúng tôi sai rồi! ngài…xin ngài giơ cao đánh khẽ tha cho chúng tôi lần này đi! Chúng tôi cũng không muốn, hiện tại kinh tế thị trường đang đình trệ…chúng tôi…chúng tôi…
- Ồ, hóa ra các anh có nỗi khổ tâm nhưng biết làm sao đây…các a khóa hết cửa rồi. thiết bị cũng mang đi hết luôn, hôm nay tôi làm cho các anh thất vọng rồi.
Dương Thần tỏ vẻ thương tiếc lắc đầu nói.
Hoàng Hải cười nhăn nhó, so với khóc còn khó coi hơn
- Giám đốc Dương tôi biết tôi sai rồi. Xin anh hãy cho tôi 1 cơ hội đi. Tôi lăn lộn nhiều năm như vậy, đến ngày hôm nay chẳng dễ dàng gì. Cả 3 chúng ta cũng là vì miếng cơm manh áo, làm trong ngành chúng ta ai mà chẳng rơi vào tình trạng xám xịt, trong ngành này còn nhiều chuyện còn bẩn hơn nữa. Giám đốc làm ơn thương xót tha cho chúng tôi lần này, lần sau chúng tôi không dám nữa…
Dương Thần biết Hoàng Hải nói cũng là tình hình thực tế, tuy nhiên hạ độc chính mình, còn lãng phí thời gian vàng ngọc của mình, chung quy lại phải có được 1 chút lợi ích, thế là liền buông tay Hoàng Hải ra.
Hoàng Hải sửng sốt, lập tức phản ứng, lấy ví da từ trong túi mình, đưa cho Dương Thần
- Giám đốc, bên trong này là toàn bộ tiền mặt và ngân phiếu, toàn bộ đưa cho ngài hết, ngài…ngài cũng đừng báo cảng sát, được không?
- Tôi cần tiền của anh để làm gì, tôi chỉ cần anh đưa máy ảnh cho tôi.
Dương Thần cười kì quái nói.
- Hả…
Hoàng Hải buồn thiu nói:
- Giám đốc, ngài cần máy ảnh để làm gì…
- Anh chụp ảnh tôi không thành, tôi chụp anh cũng được mà.
Dương Thần cười nghiền ngẫm nói:
- Vừa nãy, không phải các người nói cả 3 chúng ta cùng chơi đùa hay sao? Tôi rất muốn xem, nào, biểu diễn tôi xem 1 đoạn đi, tôi chụp lại, như vậy tôi sẽ không báo cảnh sát.
La Trường An vẻ mặt đau khổ như là đứt từng khúc ruột:
- Giám đốc Dương, làm như vậy không phải là lấy mạng chúng tôi sao…