Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 302 : Hội liên hiệp phụ nữ

Ngày đăng: 14:03 19/04/20


Đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa. Tiếng đập cửa làm mắt Lưu Minh Ngọc tối sầm lại. nếu như bị mọi người phát hiện cùng với cấp trên trong phòng làm chuyện ấy về sau làm sao dám ngẩng đầu nhìn ai nữa!?



Dương Thần cũng hơi nhíu mày, sửa sang lại quần áo, ban nãy thấy những cô gái bên ngoài đều có vẻ buồn ngủ rồi, bận rộn như vậy, ai nghĩ là lại có người đến đây chứ.



Lưu Minh Ngọc vội vàng đứng lên bàn, để mấy tờ giấy ở trên người và bàn, lau qua loa cái ghế. Mặc dù nhìn thì chẳng có gì khác thường, nhưng Lưu Minh Ngọc biết rất rõ ràng, trên mặt mình tràn đầy dư vị, chỉ cần là người có kinh nghiệm, chắc chắn sẽ để ý nhiều chỗ khác nhau.



Huống chi, ban ngày ban mặt, lại ở trong phòng làm việc với Dương Thần, cửa vẫn khóa, nên ai cũng sẽ có những ý nghĩ kì cục.



- Sắp chết rồi, sắp chết rồi. Anh này muốn hại chết em mà



Lưu Minh Ngọc nhéo tay Dương thần oán hận nói.



Dương Thần cười méo mó, nói nhỏ:



- Cũng là có cả em phối hợp nữa chứ, không sao, cứ nói chúng ta đang bàn công việc.



- Có công việc gì cần bàn với anh chứ



Lưu Minh Ngọc liếc mắt một cái.



Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói dịu dàng và quen thuộc.



- Minh Ngọc có ở bên trong không?



Tâm trạng Dương Thần như bị buộc chặt, đúng là giọng của Mạc Thiện Ny rồi.



Hai chân Lưu Minh Ngọc như nhũn ra, mắt mở to, cũng không biết nên trả lời thế nào.



Trên mặt Dương Thần có vài tia khó hiểu, yên lặng đi tới cửa sau.



- Anh làm gì thế?



Minh Ngọc ghìm giọng, nhìn Dương Thần ra mở cửa, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.



Nói về môn giao tiếp xã hội chỉ cần nhìn là hiểu thôi, hay là bị Mạc Thiện Ny nhìn thấy! Không nói đến trước kia Mạc Thiện Ny còn là sếp của mình, bây giờ cũng là nhân vật đứng thứ hai trong công ty. Dáng vẻ khó coi của mình mà bị cô ta nhìn thấy. không phải để lại ấn tượng không tốt sao?




Mạc Thiện Ny nói.



- Chúng tôi dễ bỏ qua như vậy sao, dễ lừa như vậy sao, anh là bố của đứa trẻ lên ba đấy à?



Lưu Minh Ngọc nói.



Dương Thần buồn rầu nắm tóc mình:



- Xin hai bà cô, mấy người đừng như thế có được không? Tôi sắp chết rồi đây, nói đi.! Mắng tôi cũng được. Tôi biết nhiều lúc tôi nói nhiều thứ, nhưng từ trước đến nay tôi không hề có ý nghĩ giấu hai người điều gì. Tôi không hiểu sao hôm nay mọi chuyện lại thành ra thế này. Tôi chỉ là đi theo cảm giác tới đây thôi, bất luận có dứt bỏ ai trong hai người, không những làm tổn thương hai người mà còn làm tổn thương chính tôi. Tôi chẳng biết phải nói thế nào với hai người nữa.



- Tôi chỉ nói vậy thôi, hai người có thể đánh tôi, có thể chửi tôi, có thể ghét tôi. Vì yêu hai người nên tôi thề, trừ giấy chứng nhận kết hôn kia, hai người muốn gì chỉ cần tôi có, cái gì tôi cũng có thể đưa cho hai người.



Nói xong những lời này, Dương Thần rất muốn khạc nhổ, nhưng nghĩ đây là phòng làm việc, chỉ hậm hực rụt tay lại. Sự tức giận lộ ra ngoài. Đang muốn năm nay làm ăn ở nước ngoài, từ lúc nào vì phụ nữ mà gây sức ép cho chính mình thế này!? Thế nên tình yêu đúng là không phải thứ gì tốt, đừng nói người khác nữa, người khác gọi mình là thần, nhưng thần đâu phải cái gì cũng làm được.



Mạc Thiện Ny và Lưu Minh Ngọc Nghe xong không hẹn mà cùng quay mặt đi, xoa xoa khóe mắt mình.



- Anh là chủ nhiệm hội liên hiệp phụ nữ, hay là chuyên gia tâm lí học? Hay là dạy tâm lí học cho chúng tôi đi, cũng chẳng phải chúng tôi suy nghĩ tiêu cực, anh gấp cái gì chứ.



- Đúng vậy, chúng ta phải nghĩ xem tối nay ăn gì thôi, chúng ta phải đồng cam cộng khổ uống một chén, đúng không? Minh Ngọc.



Mạc Thiện Ny nháy mắt với Lưu Minh Ngọc mấy cái.



Lưu Minh Ngọc gật đầu, mặt giãn ra, nói:



- Tôi biết một nhà hàng Ý rất được, tôi đưa bộ trưởng Mạc đi.



- Bộ trưởng cái gì chứ gọi tôi là Thiện Ny là được rồi



Mạc Thiện Ny cười, nói.



- Được rồi, Thiện Ny



Lưu Minh Ngọc hé miệng cười, thoải mái hơn nhiều.