Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 306 : Ngày nào đó tôi không còn ở đây
Ngày đăng: 14:03 19/04/20
Đi xuống dưới lầu, Dương Thần điều chỉnh lại tâm trạng, trên mặt cũng liền không nhìn ra cái gì đặc biệt.
Cùng Lâm Nhược Khê quay về là Tuệ Lâm đang ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, ti vi đang chiếu là một dạ hội âm nhạc, những người trong đó Dương Thần cũng đều không quen, nhưng âm nhạc vũ đạo những cái này Tuệ Lâm thật sự khá quan tâm.
- Xem ra ca sĩ nổi tiếng trong tương lai sẽ ra đời trong nhà chúng ta rồi.
Dương Thần cười nói.
Tuệ Lâm sắc mặt ửng đỏ.
- Tôi…Nhà chúng ta?
Dương Thần nhìn vẻ mặt ngượng nghịu của Tuệ Lâm, có chút hứng thú.
- Tốt xấu gì cũng từng sống cùng nhau, cô sẽ không sau khi làm ngôi sao ca nhạc rồi, liền không nhận người anh họ này chứ.
- Sao có thể chứ…
Tuệ Lâm bị nói có chút ngượng ngùng.
Dương Thần nhìn nhìn, Vú Vương vẫn đang bận rộng trong nhà bếp, dường như hôm nay về nhà sớm, Vú Vương nấu cơm cũng khá vội vàng.
Trong lòng Dương Thần thở dài, sau này, trong cái nhà này có lẽ lại trở về quỹ đạo chỉ hai người Vú Vương và Lâm Nhược Khê sống rồi.
Trong lòng đang suy nghĩ những việc này, Dương Thần đi vào nhà bếp, đến bên cạnh Vú Vương hỏi:
- Vú Vương, cần tôi giúp gì không?
Vú Vương cười tủm tỉm nói:
- Cậu chủ đi xem ti vi với tiểu thư Tuệ Lâm đi, tôi có thể làm được, nửa tiếng nữa có thể ăn cơm rồi.
- Tôi vẫn nên đến giúp Vú, cơ hội cũng không nhiều rồi.
Dương Thần nói, đi đến bên cạnh cái thớt gỗ, cầm khoai tây gọt vỏ, thái rau, hỏi Vú Vương:
- Là khoai tây sợi sao?
Vú Vương nhìn Dương Thần thật sự muốn làm, cũng không ngăn cản, gật gật đầu:
- Thái tùy tiện cũng được, người trong nhà, không cần quá câu nệ.
Dương Thần đáp lời, giơ tay chém xuống, trên củ khoai tây tròn vo hạ xuống đường cong chuẩn xác, khoai tây dùng mắt thường khó có thể phân tích góc độ, trong nháy mắt, toàn bộ khoai tây liền biến thành đống sợi khoai tây vừa thích hợp cho việc xào.
Mắt Vú Vương sáng ngời, tán thưởng nói:
- Chẳng trách tiểu thư nói cậu chủ biết võ công, đao pháp này cũng tốt như vậy, nhìn giống như đầu bếp chiếu trong ti vi.
- Đợi một ngày nào đó tôi rời khỏi cái nhà này, cô có thể sống cùng chị cô không? Tối thiểu, không được giống tôi rời bỏ cô ấy, thường xuyên ở cùng cô ấy.
Dương Thần trịnh trọng nói.
Tuệ Lâm có chút ngỡ ngàng, không biết Dương Thần có ý gì.
- Chị cô, mặc dù xem ra rất nở mày nở mặt, nhưng đến bản thân cô ấy đều không biết, kỳ thực cô ấy thật sự rất đáng thương, rất nhiều việc, so với cô ấy đã nhìn thấy, còn tàn khốc hơn.
Trong mắt Dương Thần lóe lên tia u sầu, tiếp tục nói:
- Tôi nhìn ra, kỳ thực cô ấy có chút hoài nghi thân phận của cô, cô phải biết, hai người là chị em có quan hệ huyết thống, hai người có rất nhiều chỗ, kỳ thực đều có chỗ giống nhau nhưng cô ấy không hỏi nhiều cô những cái này, mà dùng tấm lòng chân thật đối xử với cô, tôi hy vọng cô có thể ở bên cô ấy nhiều chút, cô biết võ công, lại rất hợp với cô ấy, tôi nghĩ sẽ không chọn được người thích hợp hơn.
Tuệ Lâm cúi xuống suy nghĩ, trong lòng hơi cảm động.
- Dương đại ca, trước đây tôi cảm thấy, anh không phải người tốt, cho nên…cho nên tôi có chút sợ anh nhưng bây giờ cảm thấy, kỳ thực con người anh rất tốt, nếu anh rời bỏ chị tôi, tôi cũng sẽ vì chuyện này mà buồn.
- Cô bé ngốc, có tôi hay không vẫn như cũ, ai đòi ly hôn đều vẫn sống cuộc sống như thường, cho dù tôi đi rồi, chị cô vẫn có thể tiếp tục sống tốt.
Dương Thần cười nói.
Tuệ Lâm gật gật đầu.
- Tôi biết rồi, tôi sẽ tuân thủ giao hẹn này.
Xem ti vi một lát, Vú Vương cũng nấu xong cơm, sau khi Dương Thần và Tuệ Lâm hỗ trợ bê thức ăn ra, Vú Vương lại chạy lên tầng hai gọi Lâm Nhược Khê xuống ăn xơm.
Nhưng một lát sau, Vú Vương lại có chút bất đắc dĩ đi xuống lầu, nói:
- Tiểu thư lại bắt đầu không biết bận cái gì, bảo tôi mang ít đồ ăn lên, thật là
khiến người ta lo lắng.
Dương Thần thuận miệng nói:
- Không sao, Vú Vương vú vất vả rồi, mang đồ ăn lên đi.
- Vâng.
Vú Vương đã quen rồi, rất nhanh sắp xếp lại ít đồ ăn mang lên cho Lâm Nhược Khê.
Đợi cơm nước xong, Dương Thần mặc áo khoác, cầm chìa khóa xe, nói với Vú Vương và Tuệ Lâm:
- Tôi ra ngoài gặp một người, mọi người không cần đợi tôi, có thể sẽ về muộn chút.
Nói xong, Dương Thần ra cửa lái xe, tiến thẳng vào màn đêm mà đi.