Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 307 : Lời nói ban đêm bên đường
Ngày đăng: 14:03 19/04/20
Đã có một thơi gian không đi chỗ bán hàng của Trinh Tú xem cô bé này, chỉ cần nghĩ đến đêm đó, hình dáng Trinh Tú lấy đồ trang sức Nguyệt Nha yêu thích tặng cho mình, Dương Thần liền tràn ngập thương tiếc với cô gái này.
Đi đến một con đường nhỏ mờ mịt hoàn toàn như trước đây, quầy hàng ở bên đường dường như hơi tăng nhiều lên chút, dù sao thời tiết lạnh rồi, ăn khuya, đặc biệt là những đồ ăn vặt cay cay, bán sẽ rất chạy.
Dương Thần đi đến góc đường, nhìn thấy Trinh Tú mặc cái áo khoác ngoài màu nâu lỗi thời, đội cái mũ len màu trắng tím đan nhau trên đầu, tay của cô đang bận rộn bên quầy hàng.
Trước cửa hàng xe đẩy của cô có 4, 5 người khách, đang ngồi ở đó uống rượu trắng, bánh mật và malatang( giống như lẩu bên việt nam).
Dương Thần cũng không vội qua đó, đợi một lúc, mấy người khách đó đều đi rồi, Dương Thần mới từ từ đi đến trước quầy hàng.
Trinh Tú đang lau mấy cái bàn trước quầy, ngẩng đầu nhìn, người đến là dt,
nhưng trên khuôn mặt của người đó lộ chút vui mừng.
- Dương đại ca, muộn như thế này, sao anh lại rảnh rỗi đến đây?
- Không phải buổi tối anh có thể nhìn thấy em gái Trinh Tú càng lớn càng xinh đẹp của chúng ta sao?
Dương Thần uể oải ngồi trên ghế ở trước quầy, cười nói.
Hai má trắng nõn của Trinh Tú đỏ lên.
- Nhân lúc chị Nhược Khê không có nhà, Dương đại ca đến ức hiếp em sao?
- Sao lại thế chứ, anh còn hi vọng đến ăn chút điểm tâm, không thể đắc tội với chủ nhà.
Dương Thần nói, cầm một xiên thịt lợn viên, cắn một miếng, nóng bỏng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trinh Tú nghiêm lại, hừ hừ nói:
- Thịt lợn viên một xiên hai tệ, đừng nghĩ ăn quỵt.
Dương Thần ho mạnh một trận, cười khổ nói:
- Thì ra quan hệ thân thiết vẫn phải trả tiền à.
- Không biết em tham tiền sao?
Trinh Tú bĩu miệng nói:
- Nhân lúc những ngày thời tiết lạnh kiếm nhiều một chút, có thể trả tiền thuê nhà và tiền điện nước, đâu có tiền để không để đãi khách.
Trinh Tú có chút hưng phấn mà gật gật đầu.
- Cảm ơn anh, Dương đại ca.
Thái Nghiên nghe xong, đột nhiên hỏi:
- Anh đi cùng Trinh Tú sao? Nhược Khê không đi?
Thái Nghiên cũng có nghe Trinh Tú nói qua việc Dương Thần cùng Lâm Nhược Khê đến thăm cô, cho nên không thấy kỳ lạ.
- Ờ, bình thường cô ấy đi đủ nhiều rồi, anh đưa Trinh Tú đi là được.
Dương Thần nói xong, giơ tay sờ sờ đầu Trinh Tú, làm cho Trinh Tú một trận hờn dỗi, mới đứng dậy.
- Ngày kia nhớ đừng có ngủ biếng, nếu không anh đánh đít đấy.
- Còn lâu em mới làm biếng.
Trinh Tú thở phì phì nói.
Thái Nghiên nhìn Dương Thần muốn đi, trong mắt hiện lên chút đấu tranh, lên tiếng nói:
- Anh đợi chút, anh có một chuyện nhờ anh giúp.
Dương Thần quay người lại.
- Chuyện gì.
- Lần trước tôi đến nhà hai người, rơi một túi da màu trắng trên ghế sô pha, ngày mai anh có thể mang ra trả tôi không?
Thái Nghiên hỏi.
Dương Thần lúc này mới nhớ lại, hôm đó Thái Nghiên đến nhà cùng Lâm Nhược Khê nói chuyện Cao Quốc Hùng, cũng chính là vụ án vị tiên sinh họ Cao đó, đích thực rơi một túi ở trong nhà, lúc đó Lâm Nhược Khê sau khi lật ra xem phát hiện không có đồ gì quan trọng, liền vẫn để trên giá trong nhà không di chuyển.
Dương Thần cảm thấy cũng không có lý do từ chối yêu cầu nhỏ này của Thái Nghiên, dù sao Lâm Nhược Khê bận hơn mình rất nhiều, vì thế gật đầu nói:
- Không thành vấn đề, ngày mai có thời gian gọi điện thoại cho tôi, tôi đi ra ngoài sẽ mang theo.
Thái Nghiên nói tiếng “cảm ơn”, trong mắt hiện lên chút vui mừng, cười nói lời từ biệt với Dương Thần, ánh mắt vẫn đi theo bóng dáng Dương Thần rời khỏi, thẳng đến một góc rồi biến mất.
Trinh Tú để ý, nhìn Dương Thần, lại nhìn Thái Nghiên trước mắt rơi vào mạch suy nghĩ nào đó, sâu kín thở dài.