Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 322 : Chiến lợi phẩm
Ngày đăng: 14:04 19/04/20
Đảo Hải Nam Tam Á, ánh nắng ấm áp chiếu rọi trên quần thể kiến trúc màu trắng nằm kế bên bờ biển của làng du lịch, hàng dừa cao cao khẽ đong đưa.
Ở đây, không cảm nhận được mùa đông, không cảm nhận được sự lạnh giá.
Ở ngoài 1 căn hộ xa hoa hướng ra mặt biển, là một cái ban công rộng lớn, ở ban công có đặt 2 chiếc ghế nằm, với 2 chiếc ô che nắng. Ở phía trước ban công, còn có một cái hồ bơi mười mấy mét vuông, hồ nước trong veo xanh thẳm lấp lánh dưới ánh nắng.
Hai cô gái với dáng người thướt tha trong bộ đồ tắm màu hồng và màu xanh nhạt, với mái tóc còn ướt nhẹp, đeo kính râm, nằm trên chiếc ghế, đang tận hưởng sự yên tĩnh của ánh nắng buổi chiều.
Đó chính là 2 cô gái đến nghỉ mát - Lâm Nhược Khê và Mạc Thiện Ny.
- Nhược Khê, được như thế này thật là thoải mái, đã lâu rồi chúng ta không thoải mái như vậy, cùng nhau uống trà chiều, tắm nắng.
Mạc Thiện Ny dịu dàng nói.
Lâm Nhược Khê cầm lấy tách trà sứ màu trắng trên chiếc bàn nhỏ đặt ở kế bên, nhấp môi tách hồng trà Anh quốc có màu sắc bắt mắt, khẽ nói:
- Ừ.
Mạc Thiện Ny hiểu cách nói chuyện của Lâm Nhược Khê, lúc nào cũng lạnh nhạt như vậy, nên cô không để bụng mà nói tiếp:
- Buổi tối, mọi người nói muốn tham gia đêm lửa trại ở bãi biển, cậu muốn tham gia không?
Lâm Nhược Khê đặt tách trà xuống, lắc đầu nói:
- Thôi, cậu đi đi, tớ không đi đâu.
- Tuy tớ biết tính cậu, nhất định sẽ không đến những nơi như vậy, nhưng dù sao cũng đã đến đây cùng mọi người rồi, thôi thì tham gia một lần đi, tớ nghĩ mọi người sẽ rất vui nếu cậu có mặt.
Mạc Thiện Ny nói một cách khích lệ.
- Thôi, cậu biết tính của tớ rồi đấy, đến đó chỉ làm cho mọi người căng thẳng thôi, tớ không muốn làm cho bầu không khí thêm nặng nề.
Lâm Nhược Khê mím môi cười khẽ.
Mạc Thiện Ny rầu rĩ thở dài:
- vậy thôi, tớ cũng không đi, tớ ở lại cùng cậu.
- Cậu đi đi, cậu là Bộ trưởng, lần này cậu là người dẫn đầu đấy, tớ chẳng qua đi theo để giải khuây thôi.
Lâm Nhược Khê nói.
Vẻ mặt của Mạc Thiện Ny tỏ vẻ hơi lạ, do dự một hồi, rồi hỏi một cách lo lắng:
- Nhược Khê, hình như tâm trạng của cậu rất tệ, lại cãi nhau với người ấy nữa hả? Như cậu hồi trước, sẽ không tự dưng đi du lịch với bọn tớ.
Lâm Nhược Khê với cặp kính râm che khuất cặp mắt, chẳng tỏ vẻ gì khác lạ, cắn nhẹ đôi môi, không nói lời nào.
Mạc Thiện Ny khẽ thở dài:
- Còn nữa, em không phải là Thập Thất của anh.
Dương Thần tự cười,
- Tính tình của em vẫn vậy. Chắc em ghét anh lắm, thậm chí là hận anh. Cũng phải thôi, nếu lúc đầu không phải tại anh, em đã không gặp nhiều chuyện như vậy… anh cứ tưởng rằng em đã mãi mãi xa anh chứ, không ngờ, lại gặp em ở đây.
- Em cũng không ngờ rằng mình có thể sống sót ở trong tình cảnh đó, lại càng không ngờ, được gặp lại anh.
Thập Thất cúi đầu, nói một cách lạnh lùng.
- Vì sao, 2 lần trước không chịu gặp anh?
Dương Thần hỏi.
Thập Thất ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt cố kìm lấy sự kích động của Dương Thần:
- Em chưa quyết định, sẽ gặp anh nữa hay không.
- Vậy hiện tại thì sao?
- Em cảm thấy, em chẳng việc gì phải tránh mặt anh, em vốn chẳng làm sai việc gì, gặp anh rồi, ngược lại có thể chấm dứt mọi vướng bận.
Thập Thất nói.
Dương Thần thở 1 hơi dài, gật đầu nói:
- Không sai, từ đầu chí cuối, đều là lỗi lầm của anh, em chỉ là người bị hại.
2 người lặng thinh, trước khi gặp nhau, Dương Thần khát khao bao nhiêu, nhưng khi gặp mặt nhau rồi, Dương Thần phát hiện không biết nói từ đâu.
- Nước trà sắp nguội rồi, uống trước đi.
Thập Thất nói.
Dương Thần gật đầu, trong đầu hiện lên những chuyện trong quá khứ, nâng tách trà lên, uống cạn 1 hơi.
- Đây là trà ngon, không phải để anh uống như vậy đâu.
Thập Thất nhíu mày nói.
- Anh không có tâm trạng.
Dương Thần đặt bát trà xuống, nhìn chằm chằm gương mặt lạnh nhạt của Thập Thất, dường như lấy lại được dũng khí, hỏi:
- Nếu em đã sống sót… con của chúng ta đâu?
-Là động đất?