Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 323 : Đừng bỏ đi

Ngày đăng: 14:04 19/04/20


Người Thập Thất run run, hốc mắt liền đỏ lên, quay đầu đi:



- Giờ anh mới nghĩ đến con, sao lúc đầu không nghĩ cho con?



- Anh…



Dương Thần đau khổ nhắm mắt lại, một hồi lâu mới nói:



- Lúc đó, đầu óc anh như 1 đống tương vậy, anh không kìm chế được…



- Uh.



Thập Thất cười lạnh lùng nói:



- Không kìm chế được? Anh đã từng nghĩ sẽ kìm chế sao? Em thật đau lòng cho đứa con của mình, vì có người cha như anh, nó vẫn chưa ra đời, đã phải ra đi rồi…



Cơ thể Dương Thần cứng đờ, cảm thấy đầu mình tê tê, nếu có người khác ở đây, thậm chí còn thể thấy rõ gân xanh nổi lên trên trán của Dương Thần.



- Đi… đi rồi?



- Anh tưởng tôi may mắn sống sót trong vụ nổ, và rơi xuống biển mà không bị chút thương tích gì sao?



Thập Thất có phần không kìm chế được cảm xúc, tức giận nói.



Căn phòng lần nữa rơi vào sự lặng im, yên tĩnh như tờ.



Trong đầu Dương Thần, hiện lên tất cả những việc trước kia, trong chốc lát hốc mắt đỏ lên…



Trên đại dương xanh biếc, sóng lớn cuồn cuộn dâng trào.



Một chiếc tàu chiến quân đội bị đánh cắp từ từ đi vào vùng biển quốc tế, dưới ánh nắng, nó như con thú bằng sắt thép với góc cạnh sắc sảo bướng bỉnh không chịu phục tùng.



Phía trước boong tàu của tàu chiến, 1 đám người với đủ loại màu da, cách ăn mặc thì mỗi người một vẻ, nhưng đều là những lực sĩ cao to dũng mãnh, đằng đằng sát khí, tất cả dường như đã tập trung hết ở đây.



Trên mặt mỗi tên đều tràn đầy căm phẫn và thù hận, ít nhất cũng năm sáu chục tên, cả đám nhìn chằm chằm như hổ đói về phía người thanh niên ngồi lờ đờ trên chiếc ghế.



Sau lưng người thanh niên có vài tên tướng lĩnh với dáng vẻ như là sĩ quan, sắc mặt nghiêm nghị và trang trọng, dễ nhận thấy họ chính là thuộc hạ của người thanh niên này.



- Bọn bây đã nhận tiền của người khác, để đối phó với thuộc hạ của tao, thì phải biết rằng sẽ có ngày hôm nay. Vì vậy, đừng nhìn tao bằng ánh mắt bất mãn đó, tao sẽ cho bọn bây cơ hội, để bọn bây hợp sức để giết tao, tao không dùng đến súng máy để bắn giết bọn bây, bọn bây phải biết thỏa mãn, tao khuyên bọn bây mau ra tay đi.



Người thanh niên mỉm cười nói.



Trong đó, 1 người cao tao da trắng gào thét bằng tiếng Đức:



- Đoàn lính đánh thuê Blaze bọn tao chỉ là 1 phân đội nhỏ tham gia tác chiến, tại sao mày lại đuổi cùng giết tận tất cả mọi người!? Kể cả những người thân ở tổng bộ của bọn tao cũng không tha!?



- Mày đúng là con ma hút máu, mày lấy cái cớ nhỏ bé không đáng kể để thỏa mãn khát vọng đẫm máu của mày!



Mội gã cao to khác nổi giận nói.
- Để em gặp những chuyện này, lại mất đi đứa con, em sống cũng không muốn nhìn mặt anh, cũng phải thôi, anh đích thực không đáng để em nhìn mặt.



Trong mắt Dương Thần có chút gân máu, cười thê lương:



- Nhưng, em còn sống, thì anh cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.



- Anh đi đi, hôm nay là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta.



Thập Thất đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng vuốt làn tóc rối.



Dương Thần run rẩy đứng dậy, tim như bị rắn cắn, nhói đau từng cơn, nhìn người phụ nữ đứng cách mình chưa đầy một thước.



- Thập Thất, anh biết, nói gì cũng vô dụng. Lúc em rơi xuống biển, anh mới hiểu ra nhiều chuyện, chỉ tiếc rằng, lúc em bên anh, anh lại không nhận ra…



- Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe…



Thập Thất lạnh lùng trả lời.



Dương thần gượng cười:



- Em biết không, khoảng thời gian 1 năm anh về Hoa Hạ, đã gặp 1 người phụ nữ rất giống em… bộ dạng của cổ, tính cách của cổ, đôi môi của cổ, giống nhất chính là ánh mắt của cổ là, anh cứ tưởng rằng cổ là người phụ nữ thay thế được ông trời phái đến để ở bên anh… Nhưng anh phát hiện, cổ là cổ, em là em, em là Thập Thất, là Thập Thất mà không ai thay thế được…



Dương Thần lặng lẽ quay người, cắn răng quyết tâm điều gì đó, bước được vài bước, thì muốn rời khỏi.



- Thập Tam!



Thập Thất bỗng gọi một tiếng.



Dương Thần quay người lại, thất thần nhìn cô.



Mắt của Thập Thất không biết bị làn hơi nước che phủ từ lúc nào, đột nhiên lao thẳng vào lòng Dương Thần, ôm chặt lấy Dương Thần!



Dương Thần ngây người một hồi, mới biết chuyện gì đang xảy ra, trong lòng ấm áp, nhẹ nhàng ôm lấy người phụ nữ đang khóc vào lòng.



- Đừng bỏ đi…



- Thập Thất…



Dương Thần nghe thấy tiếng líu ríu bi thương, lại cảm thấy buồn bã, đang định nói vài câu an ủi, thì đột nhiên cảm thấy không ổn!



Tại sao lại!?



Từ trong lòng, Thập Thất chậm rãi rời khỏi người của Dương Thần, bước lui hai bước, vẫn là gương mặt quen thuộc mít ướt đó, nhưng lại nhìn Dương Thần với ánh mắt chọc tức.



Dương Thần ngơ ngác cúi đầu, ngực của mình, bỗng nhiên bị 1 cây dao găm có kim tuyến quấn quanh đâm vào!



Một đóa hoa máu tuyệt đẹp, lặng lẽ nở rộ trước ngực của Dương Thần!