Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 326 : Tokugawa
Ngày đăng: 14:04 19/04/20
Trên sa mạc hoang vắng mênh mông cát vàng và gò đất nhỏ. Sau khi bị xói mòn tạo thành những núi đá kỳ lạ, hình thành một không gian vắng vẻ mà bi tráng.
Một nơi được núi đá che phủ bên cạnh một sườn núo, một người đàn ông trung niên và một đưa trẻ đang tự vào vách đá.
Trong tay người đàn ông là một chai Remy Martin, quần áo lôi thôi lếch thếch, râu ria xồm xoàm, mắt nhắm hờ. Men rượu khiến cho khi thoạt nhìn y giống như đang mê man.
- Chú, chú dạy cháu võ công gì, sao lại thần kỳ như vậy?
Đứa bé hỏi, đồng thời tay đùa đùa hai hòn đá. Ở nơi không có trò vui này, khi không luyện tập, muốn chơi chỉ có thể tìm vật như vậy.
Người đàn ông trung niên giọng khàn khàn nói:
- Làm sao thế, thần kỳ thế nào?
- Buổi sáng ngày hôm nay sau khi tập luyện xong, trên đùi bị chú chém một đao, nhưng cháu luyện võ công mà chú dạy. Hiện giờ miệng vết thương đã khỏi rồi.
Đưa trẻ có chút đắc ý nói.
Người đàn ông thở hổn hển cười vài tiếng
- Cháu còn kém lắm, chăm chỉ luyện tập đi.
- Chú, môn võ công này tên là gì?
Đưa nhỏ tò mò hỏi.
- Tên… chú quên mất rồi. Không biết cũng không sao. Dù sao, trên thế giới này, cũng chỉ có cháu và chú biết, cháu muốn gọi là gì, thì gọi là thế đi….
Người đàn ông thản nhiên nói.
Cậu bé vẫn không hết tò mò, tiếp tục hỏi:
- Chú, vậy chú nói môn võ này luyện đến chín tầng, sẽ như thế nào? Chú luyện đến tầng thứ mấy rồi?
Người đàn ông trung niên nhắm mắt lại, dường như có chút mệt nhọc, mơ mơ màng màng nói:
- Chú cũng không biết… Chú chỉ luyện đến tầng thứ bảy “Ly trần”, còn tầng thứ tám “Sinh tử” chú vẫn chưa hiểu được… Chưa nói gì đến tầng thứ chín, tầng cuối cùng “hướng sinh”…
Cậu bé vẻ mặt thất vọng nói:
- Chú lớn tuổi như vậy, mới luyện đến tầng thứ bảy. Cháu muốn luyện đến tầng thứ chín, không phải đợi đến lúc thành ông lão sao?
- Nói bậy… Việc này không liên quan đến tuổi tác, lĩnh ngộ, chính là lĩnh ngộ, không tỉnh táo, tuổi cao cũng vô dụng…
- Sao có thể lĩnh ngộ được?
Bruno nhíu mày, người kỵ sĩ bên cạnh y tỏ ý định rút kiếm.
Tokugawa khinh thường hừ một tiếng:
- Bát Nhã, Hồ Ly, cho bọn họ đi.
- Vâng.
Hai người lập tức tránh sang một bên.
- Vẫn là thủ lĩnh Tokugawa anh minh.
Bruno sống lưng lạnh toát.
- Anh minh, chỉ là tôi không quan tâm đến mạng của một con kiến thôi.
Tokugawa cười nhạo nói.
- Chờ tôi có đá thần, tôi có thể phong Thần đến lúc đó, tổ chức giả dối lừa bịp của anh, căn bản không bằng con kiến.
- Anh…
Bruno định nói gì đó, nhưng lập tức đến tình trạng của mình lúc này, y biết rằng với sức của y và hai gã kỵ sĩ tuyệt đối không thể năng được sát khí làm người ta sợ hãi này.
E là chỉ có hội trưởng của Tòa thánh ra tay mới có thể đánh bại y, chỉ sợ dùng bí kíp của Tòa thánh cũng không khả thi.
Nghĩ vậy, Bruno phất tay áo xoay người rời đi.
Mà Jodie và ba gã của Blue Storm cũng biết ở lại đây gặp nguy hiểm, thấy Tòa thánh cũng đã dùng chiến thuật rút lui, vội vàng định rời đi. Ít nhất không thể nhục nhã với Tokugawa.
Mấy người đều nghĩ, trước tiên cứ để Tokugawa đắc ý. Khi triệu tập đủ lực lượng, đến Minh Vương cũng có thể giết, chẳng lẽ không giết được y?
Đã đến lúc này, bọn họ nghĩ và thầm quyết tâm.
- Tôi còn chưa nói… các anh có thể đi đâu?
Sáu người đột nhiên xoay người, lập tức mặt trắng bệnh.
Đến cả Tokugawa cũng kinh ngạc, lui vài bước, nhìn chằm chằm ra cửa.
Còn hai yêu nữ của Cao Thiên Nguyên, cũng há hốc mồm, như là nhìn thấy hiện tượng khủng bố.
Chỉ thấy Dương Thần đang nằm trên mặt đất, đã bị giết chết, không biết từ khi nào, đã thở trở lại, cơ thể run rẩy, giống như một cây liễu. Từ từ đứng thẳng dậy.