Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 345 : Gã đàn ông phong tình khó hiểu

Ngày đăng: 14:04 19/04/20


Trong siêu thị ở thôn nhỏ này cũng không biết đi đâu, tìm tới tìm lui, ngoại trừ có



đậu phụ khô, bánh bích quy, cũng chỉ có mì ăn liền là tạm được, còn thịt bò cũng không



biết là của xưởng nào sản xuất, nhìn rất không đảm bảo, cũng không tính mua.



Dương Thần lấy ra một tờ tiền 100 tệ, mua 7, 8 bát mỳ ăn liền, lại mua thêm mấy



bao đậu phụ khô, hỏi mượn ông chủ quầy bình nước nóng, 2 cái bát, liền đến ngồi song



song với Lâm Nhược Khê cạnh cửa sổ, định ăn cơm.



Bởi vì Lâm Nhược Khê trong nhà có vú Vương nấu cơm, từ nhỏ căn bản là chưa ăn



mì ăn liền, nên cũng không đụng đũa, tự mở túi đậu phụ khô ra, cái miệng nhỏ cắn một



miếng, mặc dù bụng đã đói kêu ầm ầm, nhưng vốn là con nhà gia giáo nên cô không nhai



nuốt ngồm ngoàm.



Sau khi Dương Thần ngâm xong một gói mỳ, lại ngâm một bát khác, bát thứ 2 còn



cho 2 gói mỳ tôm.



Lâm Nhược Khê thấy thế, vội nói:



- Tôi ăn một bát là đủ rồi, anh mua nhiều như vậy để làm gì, mang trả lại đi.



Dương Thần bất đắc dĩ cười nói:



- À… Ồ không, tổng giám đốc Lâm, em ăn một bát là đủ, anh phải ăn được mấy



bát.



- Anh cũng muốn ăn?



- Anh chưa ăn cơm trưa, đương nhiên phải ăn rồi.



Dương Thần rầu rĩ nói.



Lâm Nhược Khê đang cầm đậu phụ khô dừng tay lại, sững sờ.



Dương Thần khẳng định là về đến nhà mới biết cô đi đến thị trấn Dư Bình, cũng



vừa đúng bữa ăn trưa, hắn rời khỏi nhà hơn một giờ, sau đó đến đây, cứ như thế, hắn về



đến nhà chính xác là không có thời gian ăn cơm.



Hắn lo lắng cho cô, ngay cả giờ ăn cơm cũng kệ, vội vàng chạy đến đây?



Lâm Nhược Khê chỉ cảm thấy trong lòng tê dại, má lúm đồng tiền tự nhiên nóng



lên.



Dương Thần thấy Lâm Nhược Khê đột nhiên không nói gì, xoay người sang chỗ



khác không biết làm gì, không hiểu sao cả, lại lười nghĩ nhiều, tự mình bỏ đậu phụ khô vào



đảo với mỳ ăn liền, ngâm ăn cùng.



Đợi ngâm được rồi, Lâm Nhược Khê vừa ăn vừa che mặt, vừa nhìn Dương Thần
- Ngô Lương Trụ, làm giám đốc Ngọc Bình, chẳng lẽ anh muốn nói với tôi bây giờ



không có việc gì sao?



Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói.



Bị gọi là Ngô Lương Trụ, y thở dài:



- Tổng giám đốc Lâm à, sự việc này tôi cũng không có cách nào giải quyết, những



công nhân làm loạn như thế này, tôi chỉ là một con người, không phải thần tài, tôi đã sớm



xuống đấy rồi, nhưng nhà máy thật sự không có tiền…



- Có tền hay không, không phải anh nói là xong, bây giờ lập tức bảo cán bộ chủ



chốt của nhà máy đến đây. Tôi đang đứng bên ngoài nhà máy.



Lâm Nhược Khê nói.



- Tổng… tổng giám đốc Lâm đang ở bên ngoài nhà máy sao?



Ngô Lương Trụ rõ ràng sửng sốt, lập tức nói:



- Lúc trước chỉ có trưởng ban xuống giải quyết vấn đề, tôi không ngờ rằng Lâm



tổng lại đích thân xuống như thế này, nhưng mà tổng giám đốc Lâm à, bây giờ đám công



nhân kia mà thấy tôi, sẽ lấy gạch ném tôi, ngày hôm qua xe của tôi đã bị đập rồi, chi bằng



tổng giám đốc Lâm đi đến “Khách sạn Dư Bình” trong trấn, tôi ở đó đợi, mặt khác tôi cũng



cho người đi, nhân tiện mời tổng giám đốc Lâm dùng cơm.



Lâm Nhược Khê cười lạnh lùng:



- Tiền lương thì anh không phát, anh lại mời tôi ăn cơm, tôi không cần anh mời



cơm, anh bảo kế toán gửi cho tôi tất cả các khoản chi năm nay vào hòm thư điện tử cho



tôi, cơm thì miễn bàn.



- Kìa, tổng giám đốc Lâm, khó khăn lắm chúng ta mới gặp nhau ở trấn này, cũng



phải nói lại, chuyện ăn cơm là tiền tôi bỏ ra, không liên quan gì đến nhà máy, hy vọng tổng



giám đốc Lâm nể mặt…



Ngô Lương Trụ dường như rất oan ức.



Lại từ chối như vậy, Lâm Nhược Khê biết sẽ quá lạnh lùng vô tình, dù sao thì cũng



là công nhân cấp dưới của tập đoàn cô, vì thế nói:



- Được, tuy nhiên đừng quên bảo kế toán gửi tài liệu cho tôi.



- Vâng, tôi sẽ lập tức đến khách sạn chờ.



Ngô Lương Trụ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vui mừng trả lời luôn.