Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 346 : Kể khổ
Ngày đăng: 14:04 19/04/20
Tại trung tâm thị trấn Dư Bình, sau khi hỏi thăm mấy người đi đường, Dương Thần
lái xe tới trước cổng khách sạn Dư Bình.
Nói là khách sạn lớn, kỳ thực chỉ là một nhà hàng ba tầng tại một góc đường.
Ngoài cổng treo hai đèn lồng lớn màu đỏ, chiếc thảm đỏ đã bám đầy bụi bẩn. Vì đối diện
là một khu chợ nông sản nên trong không khí còn vương lẫn mùi hôi tanh của ruột cá.
Lâm Nhược Khê vừa xuống xe liền cảm thấy có chút buồn nôn, hơi nhíu đôi lông
mày nhưng cũng không nói gì, cùng Dương Thần đi vào bên trong.
Ngay ngoài đại sảnh, giám đốc công xưởng Ngô Lương Trụ mặc nguyên một bộ
tây phục màu xám đã đứng chờ sẵn, cũng như mọi người ở đây khi nhìn thấy Lâm Nhược
Khê ánh mắt đều lộ vẻ sững sờ rồi mới nở một nụ cười ngượng nghịu.
- Lâm tổng, hoan nghênh đã ghé thăm, đáng tiếc là chỗ chúng tôi đây quá nhỏ
không lấy gì để tiếp đãi, chỉ có thể mời Lâm tổng bữa cơm này mong cô lượng thứ, mau
mời Lâm tổng vào.
Ngô Lương Trụ thấy Dương Thần đi cùng phía sau Lâm Nhược Khê nghĩ là trợ lý
của cô nên cũng không lưu tâm gì lắm, chỉ nhìn Dương Thần rồi mỉm cười chào.
Trong đầu Nhược Khê cứ nghĩ về cảnh tượng ngoài cổng kia mà trong lòng khó
chịu, nhìn tên Ngô Lương Trụ thế nào cũng không thuận mắt, trên đường đi không hề nói
một câu nào. Theo hai người vào một phòng lớn nhất trên tầng hai, bên trong bốn người
đàn ông ăn mặc chỉnh tề đã ngồi đợi sẵn.
Ngô Lương Trụ liền giới thiệu, nào là Phó giám đốc công xưởng Tiền Hào, Chủ tịch
công đoàn Vương Trạch và Kế toán trưởng Mạnh Phàm, còn có một người trẻ tuổi làm trợ
lý của Ngô Lương Trụ gọi là Tiểu Lưu.
Mấy người này nhìn tướng mạo thô kệch nhưng nghĩ đến việc họ cũng đều là
những người bà con dân quê nên Nhược Khê cũng không quá mức kinh ngạc, chỉ chào hỏi
qua loa. Khi giới thiệu Dương Thần, chỉ nói là trợ lý, lái xe đi cùng mà thôi.
Sáu người ngồi quanh một chiếc bàn lớn cảm thấy hơi trống trải. Lâm Nhược Khê
ngồi ở giữa, hai bên là Dương Thần và Ngô Lương Trụ.
- Kế toán Mạnh, những hạng mục còn nợ tôi nhờ anh gửi đi anh đã làm xong
chưa?
Lâm Nhược Khê vừa ngồi xuống liền hỏi.
Mạnh Phàm thoáng sửng sốt như thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Chính là các hạng mục còn nợ trong năm nay của công xưởng, tôi vừa mới gọi
- Xem ra những ngày này cuộc sống của một giám đốc như anh thật không dễ
dàng gì.
Dương Thần chép miệng, thứ rượu Mao Đài chính cống, thực ra từ lúc về nước
hắn chưa từng uống qua, quả nhiên cảm thấy không tồi chút nào.
Tiểu Lưu làn da hơi đen, khẩu âm là người phương bắc:
- Đúng vậy, cái đám người ấy, thật khốn khiếp, không phải thiếu có hai mươi ngàn
thôi sao, việc gì phải làm ầm ĩ lên như vậy, bọn họ phải ăn tết chúng ta lẽ nào không ăn
tết hay sao.
Dương Thần cố nhịn cười, gật gật đầu:
- Ngươi nói có lý.
Tiểu Lưu cười ha hả, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, hỏi:
- Dương trợ lý, bây giờ anh thấy thế nào?
- Cái gì thế nào?
Dương Thần cười hỏi lại.
- Chính là có thấy khó chịu hay không?
Tiểu Lưu hơi lộ vẻ hoan hỉ nói.
Dương Thần bóp bóp huyệt Thái Dương:
- Có vẻ như rượu hơi nặng, đầu tôi có cảm giác hơi choáng váng, buồn ngủ.
- trợ lý Dương, nếu anh nhức đầu thì nghỉ một lát đi, không sao cả.
Tiểu Lưu nhếch miệng cười, vẻ mặt lộ vẻ đắc ý.
Còn Lâm Nhược Khê nghe Ngô Lương Trụ thao thao bất tuyệt xong, mặt lạnh như
băng, ánh mắt lạnh lùng liếc qua dường như có thể đóng băng người khác
- Ngô Lương Trụ! xem ra ngay cả sổ sách tôi cũng không cần xem nữa, anh coi tôi
là kẻ ngốc sao, hay là anh thực sự nghĩ rằng chính mình rất thông minh? Anh nói này nọ,
đều là nhà xưởng hoạt động bình thường mà có chi không có thu. Nợ không thu được về,
chẳng lẽ người ta sẽ không sợ bị kiện lên toà án, dám khất nợ sao? Nhà xưởng phát triển,
là do tôi đầu năm hoạch định tốt, còn vượt mức dự toán, vậy mà đều là lỗ vốn, anh cũng
đừng có nói với tôi là, tôi cấp cho anh bao nhiêu tiền như vậy anh đều chia cho nữ công
nhân mua sữa cho con hết rồi.
Lâm Nhược Khê cười lạnh lùng nói.
Ngô Lương Trụ cứng đờ nét mặt, hắn …