Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 35 : Tối nay đợi anh nhé

Ngày đăng: 14:00 19/04/20


Trên đường trở về Long Cảnh Uyển, Dương Thần định nói với Lâm Nhược Khê vài câu, nhưng Lâm Nhược Khê chỉ lạnh lùng lái xe, có vẻ như không hề để tâm xem Dương Thần đang nói điều gì, dường như không nghĩ có Dương Thần đang tồn tại.



Lại phải đối mặt với Lâm Nhược Khê giờ đã trở lại với dáng vẻ của nữ thần băng giá, Dương Thần bất đắc dĩ nhắm mắt ngủ suốt quãng đường còn lại, thật ra Dương Thần hiểu, những lời nói vừa mới đây ở quán rượu Island Resort đã làm tổn thương cô vợ nhạy cảm của mình, mặc dù khi đó để loại bỏ Hứa Trí Hoành cô không nói gì, nhưng giờ thì màn kịch đã diễn xong, sự bất mãn lòng về mình giờ mới bộc lộ rõ ràng.



Mãi đến khi tới trước cửa biệt thự, Lâm Nhược Khê mới lạnh lùng nói:



- Xuống xe.



- Cô không về sao?



Dương Thần ngạc nhiên hỏi.



- Tôi còn có việc, anh xuống xe về trước đi.



- Ồ...



Dương Thần nhìn Lâm Nhược Khê đầy ẩn ý, cười nói:



- Hóa ra Giám đốc Lâm thì cũng cần cuộc sống về đêm, đã nói trước rồi mà, ha ha, chồng của em rất rộng lượng, sẽ không ghen đâu.



Mặc dù thấy chẳng cần giải thích với tên lưu manh này, nhưng Lâm Nhược Khê cảm thấy nếu cứ bị hắn ta nghĩ linh tinh thì thật là oan uổng, thế nên cô cau mày đáp:



- Tôi có việc, không phải là việc như anh nghĩ đâu.



Dương Thần à một tiếng:



- Lòng tôi hiểu rõ mà.



Chầm chậm xuống xe vẫy vẫy tay với Lâm Nhược Khê nói:



- Chơi vui vẻ nhé!



Lâm Nhược Khê chẳng buồn để ý đến hắn nữa, quay đầu xe rời khỏi biệt thự.



Nhìn về phía cái đuôi xe cứ dần biến mất, Dương Thần có đôi chút suy tư, hắn tất nhiên không cho rằng một cô gái như Lâm Nhược Khê lại dễ dàng đi chơi ở hộp đêm, lần đầu khi mình gặp cô ấy trong quán rượu, có vẻ như cô ấy mới chỉ có một vài lần đi đến bar uống rượu, nhưng đã muộn như thế này rồi, cô ấy còn đi đâu được chứ?




Lý Tinh Tinh vẫn sụt sịt vài tiếng, cô gái nhỏ bé con một gia đình bình thường, gặp phải chuyện như thế này, ngoài chuyện khóc thì gần như chẳng biết phải làm thế nào, có lẽ nếu không lâm vào đường cùng thì Lý Tinh Tinh cũng sẽ không gọi điện thoại cầu cứu Dương Thần, vì dù biết thân thủ của Dương Thần rất giỏi, nhưng cũng không dám chắc rằng Dương Thần có thể giúp cô giải quyết vấn đề được hay không.



- Dương đại ca, anh nhất định không được làm chuyện ngốc nghếch đâu, em còn nghe nói trong nhà ông Trần còn có rất nhiều súng đấy!



Lý Tinh Tinh đột nhiên nhớ ra vội vàng nhắc nhở.



- Ha ha, em yên tâm, vài ngày nữa anh còn đến xem em dạy học nữa mà, đến lúc đó em xem anh không bị thiếu chân thiếu tay là được rồi.



Dương Thần cười bảo.



- Muộn rồi, Tinh Tinh, anh sẽ giúp em giải quyết việc này, em cũng đừng nói gì với bố mẹ, sau ngày mai mọi chuyện đều sẽ được giải quyết xong.



- Thật vậy sao?



Lý Tinh Tinh cảm thấy vừa vui mừng vừa ngạc nhiên.



- Dương đại ca này lừa em bao giờ chưa?



- Vậy Dương đại ca phải cẩn thận đấy!



Dù biết Dương Thần biết phải làm thế nào nhưng cô vẫn nhẹ nhàng nhắc nhở.



Sau khi tắt máy, Dương Thần ngồi trầm tư một lúc, rồi lại gọi điện cho một số điện thoại khác.



Có tiếng nữ ngọt ngào ở đầu dây bên kia vọng lại:



- Ông xã à... Sao tự nhiên đã muộn rồi lại nhớ ra gọi điện cho em thế?



Người biết dùng hai tiếng ông xã ngọt ngào làm mê mẩn người khác tất nhiên là Sắc Vi quyến rũ.



Dương Thần thở mạnh, nghĩ đến cái thân thể mềm mại lại tròn trịa của Sắc Vi, chỉ muốn chạy ngay đến bên giường cô ấy rồi mới làm chuyện khác, nhưng nghĩ đến giọng nói yếu ớt của Lý Tinh Tinh, hắn liền từ bỏ những suy nghĩ ấy, nói luôn:



- Anh...