Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 356 : Nói hay hơn hát

Ngày đăng: 14:04 19/04/20


Tuệ Lâm không rành cho lắm cách sử dụng các thiết bị ở quán karaoke, vì thế đỏ mặt nhờ Đường Đường chọn bài hát giúp.



- Chị Tuệ Lâm muốn hát bài gì?



Tuệ Lâm thẹn thùng mấp máy môi.



- Tôi không rành về ca hát cho lắm, hát những bài xưa được không?



- Cũng được, ca khúc xưa kinh điển, đều nghe rất hay.



Đường Đường gật đầu.



- Thế chọn bài《khả năng yêu》của Diệp Thiến Văn.



Đường Đường nhanh chóng đã chọn được bài hát, hơi tò mò nhìn về phía Tuệ Lâm, mà Viên Dã cũng chưa từng nghe qua bài hát này nên cũng có chút chờ mong.



Giọng ca của Tuệ Lâm được tán thưởng bởi những người làm về âm nhạc có tiếng của Giải trí Ngọc Lôi, được nhận định là ca sĩ có tiềm lực phát triển cực lớn, hát bài hát bản thân yêu thích thì chẳng còn gì phải bàn.



- Anh xuất hiện bên em.



- Giống như kỳ tích xảy ra, không nghĩ rằng đó là anh.



- Khiến cho em hoang mang, cảm giác trong lòng em.



...



- Bởi vì anh có cuộc sống của anh, em có hành trình của em.



- Phía trước còn có người đợi chờ anh.



- Anh sẽ biết khóc biết cười biết yêu biết đau thương…



Tình ca kinh điển được Tuệ Lâm biểu diễn cực kỳ sinh động, đặc biệt giọng hát của Tuệ Lâm mềm mại dịu dàng tinh tế, càng lôi cuốn người nghe.



Lúc bài hát kết thúc thì bàn tay nhỏ bé của Đường Đường cũng đỏ lên vì vỗ tay.



Tuệ Lâm cười ngượng ngùng, chuyển micro đến trước mặt Lâm Nhược Khê.



- Chị hát một bài đi.



Chút tươi cười trên gương mặt Lâm Nhược Khê cũng không còn, dường như dáng vẻ có chút đau khổ, nhưng ai cũng hát xong rồi, chỉ còn mỗi mình cô chưa hát, cũng không thể mạnh miệng bảo không hát.



- Bà xã, không lẽ đến ca hát em cũng sợ.



Dương Thần nhìn ra Lâm Nhược Khê dường như không muốn hát, không lẽ là thẹn thùng?



Lâm Nhược Khê thở hổn hển nhìn Dương Thần, cầm micro lên.



- Có gì tôi không dám chứ, không phải chỉ là ca hát thôi sao?
Sắc mặt Lâm Nhược Khê đỏ ửng, tức giận trừng mắt nhìn hắn.



- Anh muốn làm tôi xấu mặt sao?



- Không không phải, chỉ hai chúng ta thôi, anh sẽ dạy em, luyện cho em hát, giọng em nghe hay thế, không lý nào không hát hay, em đừng để nó trở thành nỗi đau suốt đời của em.



Dương Thần nói.



- Thế thì đã sao chứ, sau này tôi không hát nữa là được chứ gì?



Lâm Nhược Khê bất cần đáp.



- Nếu chẳng may sau này bạn bè xung quanh mời chúng ta đi, không lẽ mỗi lần như thế em lại kiếm lý do để không đi? Hơn nữa sau này công ty tổ chức hoạt động các nhân viên yêu cầu em hát, chẳng lẽ mỗi lần thế em lại không nể mặt, dùng ánh mắt băng giá giết mọi người ở đó.



Dương Thần bảo.



Lâm Nhược Khê do dự, hình như ca hát đúng là việc mà tỷ lệ đụng phải rất cao, ngẫm đi ngẫm lại rồi bảo:



- Thế anh phải hứa với tôi một chuyện, tôi sẽ đi với anh.



Dương Thần nhăn nhó.



- Chuyện gì?



- Sau này đi làm anh phải chăm chỉ, không được chưa gì đã không thấy bóng dáng đâu, vứt công việc cho Vương Khiết Triệu Đằng làm.



Lâm Nhược Khê nghiêm túc bảo.



Trong lòng Dương Thần được phen thổn thức, hóa ra những việc đó Lâm Nhược Khê đều giám sát, đúng là vẫn không yên tâm về hắn.



- Được, anh hứa.



Dương Thần cảm thấy vợ chồng muốn sống tốt thì đều lùi một chút mới được.



Lâm Nhược Khê lúc này mới gật đầu hài lòng, hứa sẽ cùng đi học hát với Dương Thần, nhưng vừa bước lên lầu, điện thoại lại reng lên.



Lâm Nhược Khê lấy điện thoại ra xem, lông mày khẽ nhíu, do dự không muốn nghe.



- Sao vậy?



Dương Thần ít khi thấy Lâm Nhược Khê đối với việc nghe điện thoại lại suy nghĩ lâu đến vậy.



Lâm Nhược Khê yếu ớt thở dài.



- Là Tinh Tinh.



Nói xong, Lâm Nhược Khê vẫn nhấc điện thoại lên nghe.