Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 361 : Thực sự là một trò đùa
Ngày đăng: 14:04 19/04/20
Để đáp ứng lời mời của lãnh đạo thành ủy và một số người trong Tổ chức doanh nghiệp, Dương Thần cùng với Lâm Nhược Khê đến ăn trưa tại nhà hàng chuyên tiếp đãi của chính quyền, nhưng Mạc Thiện Ny vì một số công việc khác nên xin rời bàn ăn trước.
Ba người lúc này chạm mặt nhau, không cảm thấy ngượng ngùng như trong tưởng tượng của Dương Thần. Có thể hai người phụ nữ này đã kết hợp ăn ý với nhau. Lâm Nhược Khê sẽ không đưa ra vấn đề, Mạc Thiện Ny cũng giả bộ không quan tâm. Dưới điều kiện trước tiên là ai phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, không có ai dám dễ dàng phá vỡ cục diện này.
Dương Thần thở phào, tạm thời hắn sẽ không đau đầu, về sau khó nói.
Ngô Nguyệt phái người đưa xe đến để Dương Thần lái xe đưa hai người cùng về.
Khi về đến cửa nhà, Dương Thần mắt sắc lại, lập tức cảnh giác chiếc xe Infiniti màu trắng có rèm che rất quen thuộc đang dừng trước cửa.
Dương Thần có chút bực tức, làm sao có thể là người phụ nữ đó, nhưng lại nghĩ rằng, có thể là người tìm Lâm Nhược Khê, liền không suy nghĩ nhiều nữa.
Lâm Nhược Khê lại không để ý đến việc trước cửa nhà mình có một vị khách. Vừa mới đi đến trước cửa định mở cửa, nhưng cửa lại đột nhiên tự mở ra.
Hai nữ cận vệ trẻ tuổi quen thuộc Tiểu Văn và Tiểu Lỵ đi ra trước, theo sát sau, Quách Tuyết Hoa với vẻ mặt u buồn, đôi mắt sưng húp cũng bước nhanh tới trước.
Quách Tuyết Hoa sớm đã đến đây đợi hai người trở về. Vừa mới loáng thoáng nghe thấy bên ngoài có tiếng động liền lập tức chạy ra.
Tuệ Lâm và vú Vương cùng đi đến trước cổng, sắc mặt của vú Vương chỉ có chút kinh ngạc, nhưng Tuệ Lâm thì nheo mày lại, trong mắt ánh lên sự áy náy và tự trách móc.
- Cậu chính là Dương Thần sao?
Quách Tuyết Hoa nhìn thấy Dương Thần cũng ngây người ra, cách lần gặp mặt của bà ở nhi viện cũng không lâu, hơn nữa diện mạo của Dương Thần so với tin đồn cho bà cảm giác rất đặc biệt và mơ hồ, khiến bà có một cảm giác kì diệu. Vì vậy, nhìn thấy Dương Thần, bà lập tức nhận ra ngay.
Trong mắt Dương Thần lóe lên một chút kinh ngạc, không ngờ là tìm hắn, không phải là Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê nhìn Dương Thần với ánh mắt kỳ lạ. Cô vừa mới nhìn thấy QuáchTuyết Hoa, liền tưởng người sáng lập ra cô nhi viện Hi Vọng này lại đặc biệt đến tìm cô nói một số chuyện gì đó. Mặc dù trước đó chưa từng tiếp xúc, thỉnh thoảng gặp một vài lần nhưng không giao lưu gì, nhưng dù thế nào đi nữa cũng không nên đến tìm Dương Thần - một người không quen biết gì chứ.
- Chính là tôi.
Những người khác ở đây, hai cận vệ, vú Vương và Tuệ Lâm đều tỏ ra kinh ngạc, không hiểu Dương Thần có chuyện gì.
Lâm Nhược Khê thấy Dương Thần không nhịn được cười lớn như vậy, không hiểu được tại sao lại cảm thấy đau lòng. Dương Thần rõ ràng là cười mà khiến cho Lâm Nhược Khê vô cùng đau lòng, đau đớn đến tuyệt vọng, một cảm giác cô tịch và thê lương. Hình ảnh người đàn ông này trong cô thật khó có thể phai mờ.
Mặc dù Lâm Nhược Khê biết Dương Thần có một quá khứ khác thường, nhưng lúc này, cô như lại hiểu thêm vài phần.
Người đàn ông có kiểu cười này, có lẽ thực sự nhìn nhiều thứ rất mờ nhạt.
Một lúc lâu sau, khi Quách Tuyết Hoa sắp tuyệt vọng thì Dương Thần từ từ quay người lại, khuôn mặt không một chút biểu cảm nhìn người phụ nữ đang quỳ trên mặt đất, nhìn khuôn mặt vô cùng tiều tụy của bà, nói:
- Nếu như muốn tôi ra tay cứu lấy con trai bà, bà nhất định phải đồng ý với tôi một việc.
Trong mắt Quách Tuyết Hoa hiện lên sự vui mừng khôn xiết:
- Đừng nói là một việc, bất kỳ việc gì, chỉ cần tôi có thể làm được, thì một trăm, một nghìn, một vạn việc đi nữa cũng được.
Dương Thần lắc đầu.
- Tôi không cần bà làm nhiều việc như vậy. Nhưng có một việc, tôi muốn bà phải nhớ thật kỹ ở trong lòng.
Hít một hơi thật sâu, dưới ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh, Dương Thần nói:
- Bà Quách Tuyết Hoa à, tôi hi vọng, trong cuộc đời của bà và tôi từ nay trở đi, bà không được nói với tôi nửa chữ “cầu xin”, cũng không được nói với tôi câu “cầu xin anh”, cũng….cũng không được quỳ dưới chân tôi như thế.
- Cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa, tôi cũng không muốn bà quỳ dưới chân tôi hay dưới chân của bất kỳ người nào khác. Cho dù vì ai và vì việc gì.
- Đừng hỏi tại sao, tôi chỉ hỏi bà có thể làm được không?