Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 363 : Quá giống nhau

Ngày đăng: 14:04 19/04/20


Khi Dương Phá Quân và Lâm Chí Quốc cùng đi vào bên trong sân, Vân Miểu sư thái cũng đang đứng ở đó, nhìn thấy Dương Phá Quân, Vân Miểu cũng chỉ gật đầu chào một cái, nhưng nhìn thấy Lâm Chí Quốc thì căn bản không định để ý tới, quay đầu giả bộ không nhìn thấy.



Lâm Chí Quốc khẽ thở dài một cái, đi đến bên cạnh Vân Miểu, nói:



- Hà tất phải thế sao. Mỗi lần gặp mặt đều phải khiến tôi khó chịu như vậy sao.



Một ngày vợ chồng tình nghĩa trăm năm. Bà đối xử với tôi như thế, cũng chẳng có lợi gì với bà.



Vân Miểu hừ một tiếng:



- Ông tự lo cho ông đi. Việc tôi không cần ông lo.



- Tôi không lo được sao? Lúc trước nếu không phải bà để Tuệ Nhi và Dương Thần ở cùng nhau thì sẽ không gây ra chuyện như ngày hôm nay? Bây giờ thiếu gia của nhà họ Dương bị thương, bà thỏa mãn chưa?



Vân Miểu trừng mắt nhìn Lâm Chí Quốc, tức giận nói:



- Quyết định này làm sao so được với quyết định để con trai con dâu của ông phải chết như thế.



- Bà…..



Lâm Chí Quốc tức giận vô cùng nhưng không nói lại được. Dù sao chính xác là quyết định của chính ông, khiến cho bọn trẻ phải chết trận ở nơi đất khách quê người.



Mấy người xung quanh nhìn thấy Vân Miểu vừa mới gặp Lâm Chí Quốc chưa nói được mấy câu thì đã đấu đá nhau, đều giả bộ không nghe thấy, không nhìn thấy.



Lâm Chí Quốc và Vân Miểu có tình nghĩa vợ chồng, ở đây không có gì là bí mật, nhưng người xung quanh cũng không phải quá hiểu rõ nội tình trong đó, chỉ biết hai người đã không còn ưa nhau 20 năm nay, vì vậy cũng không thể trách được.



Sau khi Dương Phá Quân trao đổi ánh mắt với em gái Dương Tiệp Dư của mình mới hiểu, đi đến bên Quách Tuyết Hoa, ánh mắt phức tạp nhìn vào cánh cửa phòng bệnh đang đóng.



- Người thanh niên đó, đang trị thương cho Liệt Nhi?



Tính cách của Quách Tuyết Hoa vốn dịu dàng, mặc dù trước đó chẳng vui vẻ gì với Dương Phá Quân, những cũng không gây ồn ào hơn 20 năm như Vân Miểu. Lúc này chỉ gật đầu nhẹ một cái, dịu dàng nói:



- Anh ta nói, trong vòng nửa tiếng không được phép quấy rầy, chắc là sắp xong rồi.



Dương Phá Quân dường như hỏi một cách vô tình:



- Có phải hắn nói với em điều gì đó khác thường không?



- Khác thường? Anh muốn hỏi cái gì?



Quách Tuyết Hoa nhìn chồng một cách kỳ lạ.




Lâm Chí Quốc đã sớm biết tính tình của Dương Thần, hơn nữa ở đây lại có mặt những người mà Dương Thần không muốn tiếp xúc nhiều, ông ta là người rõ nhất, vì vậy cũng không tức giận, cười nói:



- Ở đây không tiện.



Dương Thần liền đi thẳng ra phía ngoài sân. Sau khi Lâm Chí Quốc nhìn mọi người một lượt cũng bước theo Dương Thần ra ngoài sân.



Những người khác thấy Lâm Chí Quốc có việc muốn thương lượng với Dương Thần đều không có ý định xen vào. Dương Tiệp Dư, Ngọc Ki Tử, Vân Miểu, cả Thái Vân Thành đều đi đến cái sân khác, chỉ để lại hai vợ chồng Dương Phá Quân và Quách Tuyết Hoa ở đó.



Dương Phá Quân nhìn thấy Quách Tuyết Hoa nhìn mình với ánh mắt nghi hoặc,



biết người vợ của mình đã cảm thấy điều gì đó, trong lòng liền thấy căng thẳng, nhưng trên mặt lại tỏ ra như không hề có chuyện gì, nói:



- Vào trong xem Liệt Nhi thế nào thôi.



Quách Tuyết Hoa không nói gì, cùng Dương Phá Quân bước vào trong phòng.



Lúc này Dương Liệt đang nằm trên giường, sắc mặt đã tốt lên nhiều, đang ngủ ngon lành.



Quách Tuyết Hoa thở phào nhẹ nhõm, vừa kéo chăn cho Dương Liệt vừa suy nghĩ mông lung, hỏi Dương Phá Quân ở sau lưng:



- Phá Quân! Có phải anh có chuyện gì giấu em không?



- Không có!



Dương Phá Quân trả lời dứt khoát.



Quách Tuyết Hoa dường như đã khẳng định được phán đoán của mình, cười nói:



- Anh nói không có, nhất định là có. Nếu như thực sự không có chuyện gì, nhất định anh sẽ hỏi em tại sao lại hỏi anh như vậy. Bao nhiêu năm vợ chồng với nhau như thế, em hiểu anh hơn ai hết.



Dương Phá Quân nhướn mày.



- Nếu như em đã hiểu anh như vậy thì không nên hỏi anh.



- Em có thể không hỏi sao?



Quách Tuyết Hoa đột nhiên xoay người, nhìn thẳng vào mắt Dương Phá Quân:



- Nói cho em biết, Dương Thần, nó có phải là đứa con mà chúng ta đã lạc mất không?