Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 375 : Kiến càng

Ngày đăng: 14:04 19/04/20


Trong phòng làm việc của Dương Phá Quân, cửa đã được đóng từ bên ngoài, giờ phút này trong phòng, chỉ có cha con Dương Công Minh và Dương Phá Quân, cùng với Ninh Quang Diệu, cùng với lão phu nhân như hình với bóng của Dương Công Minh, tổng cộng là bốn người.



Cho dù là đứa con đẻ của Ninh Quang Diệu Ninh Quốc Đống, cũng không có tư cách ở đây nghe mấy người này nói chuyện.



Dương Công Minh ngồi trên chiếc ghế mà bình thường Dương Phá Quân ngồi làm việc, Dương Phá Quân và Ninh Quang Diệu ngồi ở hai chiếc ghế ở hai bên.



Trầm tư một lúc, Dương Công Minh nói:



- Thủ tướng Ninh, chuyện ngày hôm nay là chuyện Dương gia nhà chúng tôi, vốn dĩ không nên nói cho cậu nghe, nhưng, một khi cậu đã nghe được rồi, lại thêm quan hệ giữa Ninh gia và Dương gia nhà chúng tôi, tôi cũng sẽ đem ngọn nguồn sự việc, kể cho cậu nghe.



- Cha.



Dương Phá Quân nhíu mày, ông ta không nghĩ Dương Công Minh lại thực sự muốn đem sự việc này kể ra ngoài, hơn nữa lại trực tiếp kể cho thủ tướng của Trung Quốc.



Ninh Quang Diệu nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Dương Phá Quân, lập tức nói:



- Ông Dương, vốn dĩ là ngài không muốn đề cập đến, nhưng nếu ngài đã muốn giải thích mọi chuyện rõ ràng, vậy cháu xin bảo đảm, sẽ không đem sự việc nhìn thấy nghe thấy ngày hôm nay, tiết lộ ra ngoài.



- Haha, tôi tin thủ tướng.



Dương Công Minh cười thoải mái, sau đó, liền đem chuyện của Dương Thần năm đó kể tóm tắt cho Ninh Quang Diệu nghe.



Nghe xong Dương Công Minh kể chuyện cũ, Ninh Quang Diệu vẻ mặt vô cùng xúc động:



- Chính trị của Trung Quốc năm đó, nếu như không phải là Dương lão ngài thượng vị, thì đã loạn từ lâu rồi, công lao của người không phải ai cũng hiểu được, nhưng vãn bối chúng cháu, đều có sự đề bạt giúp đỡ của người, cho nên sau khi cha cháu mất, cho dù cháu tiếp tục kế thừa sự nghiệp của Ninh gia, cháu vẫn luôn tôn trọng coi người là thầy, đây cũng là đạo lý mà, không ngờ trước khi Dương lão thượng vị, không ngờ lại phải bất đắc dĩ vứt bỏ đi hạnh phúc của mình như vậy, người thanh niên trẻ tuổi tên Dương Thần đó cũng rất xuất sắc, vậy cũng coi như là chút báo đáp.



- Hứ, ương ngạnh, kiêu ngạo, có gì mà xuất sắc.



Dương Phá Quân khó chịu khinh thường nói.



- Phá Quân,



Mặt Dương Công Minh biến sắc



- Sau này, con ít va chạm với Dương Thần đi, lẽ nào con còn không biết nó là người như thế nào sao?




Tin tức mà Lâm Chí Quốc cung cấp, quả thực là không sai.



- Đương nhiên là không sai được rồi,



Khuôn mặt Tam Nương lộ ra nụ cười ấm áp, nói:



- Tuổi của Thần thiếu gia, mà có thể luyện đến cảnh giới Tiên Thiên Đại Viên Mãn, bà già tôi cũng phải kinh ngạc, kỳ tài như vậy, cho dù năm đó có là Tống Thiên Hành, nếu như tôi đoán không nhầm, thì cũng còn kém thiếu gia một bước, đó là số mệnh rồi, nhìn thấy cậu ấy, rồi lúc nào đó sẽ có thể chạm được đến cánh cửa kia thôi.



Dương Công Minh ngây ra một lúc, vô cùng mừng rỡ,



- Thật sao? Tên tiểu tử Dương Thần đó, có thể chạm đến cánh cửa đó?



- Cái mà thiếu gia tu luyện chính là “thục sơn tuyệt học” có lẽ cậu ấy cũng đã phát hiện ra, tầng thứ chín sẽ dẫn xuất kinh nội lực, sẽ khiến cho cậu ấy có một thứ cảm giác hụt hẫng, muốn chờ đến khi nội lực của cậu ấy dần dần thêm thâm hậu, sẽ phát giác đến kinh thiên động địa,



Tam Nương khẳng định



- Ha ha ha ha



Dương Công Minh nói:



- Đến lúc đó, tên tiểu tử đó sẽ phải chịu đả kích.



- Đả kích? Sao lão gia lại nói như vậy?



Tam Nương hỏi.



Dương Công Minh thở dài,



- Chắc chắn nó nghĩ rằng, nó ở bên ngoài lăn lộn, kế thừa cái gọi là “Minh Vương” coi như đã đứng trên thiên hạ rồi, nhưng nào biết rằng, trong mắt người khác, nó chỉ là một con kiến càng mà thôi...



- Hóa ra là như thế.



Tam Nương gật gật đầu, ôm thắt lưng, đôi mắt cười thành hai đường khẽ mở.