Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 376 : Duyên phận với mẹ chồng!

Ngày đăng: 14:04 19/04/20


Trong biệt thự Long Cảnh Uyển, Dương Thần ngồi trên chiếc sofa được kê trong đại sảnh, một mình ngồi xem mấy tin tức chính trị nhàm chán trên ti vi, lười biếng ngáp một cái.



Với tay lên bàn uống trà lấy một cốc hồng trà kiểu anh, sắc đỏ thắm tươi sáng, hơi trắng bốc lên nóng hôi hổi, chưa uống mà hương trà nồng nàn đã xông vào tận mũi.



Dương Thần nhấp một ngụm nhỏ, nói thật, hắn không thích kiểu uống văn hoa nho nhã này, nhưng giờ phút này hắn không để ý đến việc uống trà, gần như toàn bộ sự chú ý của hắn đã đặt trong cái phòng bếp kia rồi.



Trong phòng bếp, bốn người phụ nữ nói chuyện ríu ra ríu rít với nhau được hơn tiếng đồng hồ rồi, tiếng cười vui không dứt, thậm chí đôi lúc còn rộ lên những tiếng cười cổ quái, cho dù đến Lâm Nhược Khê bình thường gần như chẳng bao giờ tươi cười, không ngờ cũng đột nhiên góp vui vài tiếng, điều khiến cho Dương Thần cảm thấy khó hiểu nhất chính là, bốn người phụ nữ dường như đã quên hẳn sự tồn tại của người đàn ông như hắn.



Một bữa cơm, nấu đến hai tiếng đồng hồ mà vẫn chưa xong? Bình thường một mình Vú Vương nấu không đến một tiếng là xong mà.



Hơn nữa, đây đã là ngày thứ ba liên tiếp ăn cơm muộn rồi, xét cho cùng, nguyên nhân chính là việc Quách Tuyết Hoa đến đây.



Quách Tuyết Hoa đến, khiến cho những vấn đề trong nhà nhiều hẳn lên, những câu chuyện phiếm cũng sinh động hơn nhiều, về phần nguyên do, còn phải tỉ mỉ nói đến ba ngày trước...



Ba ngày trước, lúc Dương Thần dẫn Quách Tuyết Hoa về nhà, Lâm Nhược Khê, Tuệ Lâm và Vú Vương đều bị dọa cho giật nảy mình.



Lâm Nhược Khê biết là Dương Thần đi gặp Quách Tuyết Hoa, nhưng không ngờ lại trực tiếp dẫn bà ấy về nhà, còn muốn sống tạm ở đây một thời gian.



Lâm Nhược Khê lập tức đỏ mặt tía tai, tim đập chân run, khuôn mặt mềm mại trắng như ngọc, đỏ như nước mật đào, nữ chủ tịch đứng trước mặt mấy ngàn công nhân cũng không hề căng thẳng, không biết nên đối mặt với Quách Tuyết Hoa như thế nào--------người trên danh nghĩa, thì cơ bản cũng là mẹ chồng.



- Quách... Bà Quách, chào bà.



Từ khi sinh ra đến nay đây là lân đầu tiên, Lâm Nhược Khê không biết nên phải chào hỏi như thế nào, lại cảm thấy nhất định phải tỏ ra bộ dạng hoan nghênh mới được, nhưng khổ cho mĩ nhân băng giá, căn bản là không biết nên gọi Quách Tuyết Hoa như thế nào.



Gọi “mẹ” thì mình có quá mạo muội, quá chủ động hay không? Hơn nữa thực tế mình cũng rất khó mở mồm ra gọi “ Quách tiểu thư”? mặc dù Quách Tuyết Hoa thực sự rất trẻ, nhưng mình là vãn bối a, gọi “Bà Quách” dường như có chút gì đó lạnh lùng... Lâm Nhược Khê sắp đau đầu chết mất.



Tuệ Lâm thì không cần nghĩ nhiều, cho dù trước kia có quen biết với Quách Tuyết Hoa, trực tiếp gọi là “Dì Quách” là được rồi, Vú Vương nhiều hơn Quách Tuyết Hoa mấy tuổi, đương nhiên cũng chẳng ngại ngùng gì, gọi một tiếng “Quách phu nhân” để tỏ vẻ tôn trọng.



Quách Tuyết Hoa hỏi Dương Thần Vú Vương là ai, rồi sau đó vui vẻ chào hỏi mọi người, đến Lâm Nhược Khê, có hơi nghĩ ngợi nhìn sang Dương Thần đang đứng bên cạnh, thấy bộ dạng không nghĩ ngợi gì của con mình, Quách Tuyết Hoa mới quay sang Lâm Nhược Khê nói:




Chỉ trong chốc lát, bốn người phụ nữ liền bưng bát đũa thức ăn từ bếp ra, Quách Tuyết Hoa bưng một đĩa cá om, sau khi đặt xuống, cươi nhíu mày nói với Dương Thần:



- Dương Thần, trong nhà chỉ có một mình con là đàn ông, coi như là không ăn cơm, bưng bát đĩa cũng được, sao lại để vú Vương và Nhược Khê làm tất việc nhà như thế chứ?



Đây coi như là mẹ dạy dỗ con trai, Quách Tuyết Hoa cũng đã từng trải đời, là người hiểu chuyện, mặc dù trong lòng bà tràn đầy sự áy náy với Dương Thần, muốn bù đắp trách nhiệm của một người mẹ, nhưng đồng thời, nhưng bà cũng cho rằng không phải chuyện gì cũng phải ngoan ngoãn phục tùng Dương Thần, bất luận là cái gì cũng cho là Dương Thần đúng.



Bà hi vong mình có thể bù đắp được nghĩa vụ của người mẹ, nhưng đồng thời, cũng có thể khiến Dương Thần trở thành một người chủ gia đình có trách nhiệm với gia đình.



Ít nhất, trong hơn ba ngày bà ở đây, bà đã nhìn thấy trong nhà này có một số vấn đề.



Ví dụ như, phòng, xe ở đấy, tất cả đều là tài sản của Lâm Nhược Khê, đứa con trai đáng thương của mình, không ngờ lại là một kẻ nghèo kiết xác.



Còn nữa, cái mà Dương Thần và Lâm Nhược Khê phân chia rõ ràng lại chính là phòng ngủ, tuy rằng không thể xác định chính xác hai đứa có là vợ chồng thật hay không, nhưng cũng biết, bọn chúng không phải là loại vợ chồng trẻ ranh dính lấy nhau, ở tuổi này mà lại chia phòng ngủ, Quách Tuyết Hoa cho rằng, tuyệt đối giữa chúng có vấn đề gì đó.



Mà tính tình của Lâm Nhược Khê, Quách Tuyết Hoa có thể dễ dàng nhìn thấu được, Lâm Nhược Khê có rất nhiều điều bất mãn với Dương Thần, Dương Thần lại lười biếng, tùy tiện, thỉnh thoảng còn lỗ mãng, hoang đường và không đứng đắn, tuyệt đối không phải là loại đàn ông mà Lâm Nhược Khê thích, đến người làm mẹ như bà, cũng còn cảm thấy không vừa ý nữa là.



Cho nên, trước khi làm việc đó với Lâm Nhược Khê, Quách Tuyết Hoa cảm thấy nên từ từ sửa lại những thói quen chẳng tốt đẹp gì của đứa con trai của mình, bà hi vọng Dương Thần có thể đường đường chính chính đứng trước mặt Lâm Nhược Khê làm một người đàn ông đàng hoàng.



Tuy rằng những lý giải đó, có chút không xác đáng, nhưng tấm lòng đáng thương của cha mẹ trong thiên hạ, Quách Tuyết Hoa cũng chỉ là muốn tốt cho Dương Thần.



Dương Thần nghe xong lời giáo huấn của Quách Tuyết Hoa, sờ sờ gáy, hắn thực sự không quen làm việc nhà, từ khi chuyển đến nhà này, có vú Vương dọn dẹp nhà cửa ngăn nắp gọn gàng, nên chẳng bao giờ nghĩ tới.



Bây giờ nghe Quách Tuyết Hoa dạy bảo, hắn không hề tức giận, hơn nữa trong lòng còn cảm thấy ấm áp, đỏ mặt, cười trừ chaỵ vào trong bếp, bưng hai bát canh nóng nhất ra.



Lâm Nhược Khê không ngờ Duơng Thần lại nghe lời Quách Tuyết Hoa nói như vậy, đây chính là điều mà cô luôn muốn Dương Thần làm, nhưng luôn không dám trông mong vào Dương Thần, Quách Tuyết Hoa cũng nhìn về phía con dâu, hai người phụ nữ nhìn nhau, Quách Tuyết Hoa lặng lẽ chớp mắt.



Lâm Nhược Khê vội vàng cúi đầu xuống, cảm thấy như tâm sự của mình bị nhìn thấu, cảm thấy xấu hổ, nhưng khóe miệng cũng kịp nở một nụ cười.