Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 38 : Phá cửa

Ngày đăng: 14:00 19/04/20


Nhìn thấy Trần Phong hôn mê, cơ thể cuộn cong vào, phía dưới một đống thịt máu nhầy nhụa, Dương Thần liền dừng lại, liếc nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh đang sợ hãi đến trắng bệch cả mặt, hắn lại một lần nữa lộ vẻ vô hại với nụ cười ấm áp:



- Đừng sợ, tôi đến không phải là giết cô.



Dương Thần cười khiến cho cô gái sắp bị sợ đến ngất đi kia suýt nữa mất kiểm soát.



- Cầu xin… xin anh tha cho tôi.



Cô ta căn bản nói không ra lời.



- Đừng sợ, tôi đã nói là không giết cô mà.



Dương Thần buồn bực nhíu mày hỏi:



- Cô đã ở cùng với Trần Phong rồi, vậy cô có biết Trần Đức Hải bây giờ ở đâu không?



Cô ta thấy Dương Thần thực sự không giết mình thì mới yên lòng một chút, nhỏ giọng nói:



- Tôi…tôi cũng không chắc chắn, bình thường ông Trần sẽ đều ở trong căn phòng ở tầng cao nhất.



- Ừ, xem ra mấy cái tên ngu xuẩn đó không gạt mình.



Dương Thần thì thào nói một câu đi ra về phía cửa.



Cô ta nhìn thấy, cũng bất chấp sợ hãi kinh ngạc hỏi:



- Anh không chạy trốn sao?



- Chạy trốn? Vì sao?



Dương Thần quay đầu lại.



- Tiếng kêu vừa nãy chắc chắn đã thu hút đám thủ hạ rồi, bọn chúng rất nhanh sẽ xông lên thôi.



Cô gái có chút lo lắng cho Dương Thần, mặc dù cô ta bị tất chân cột chặt không động đậy được.
- Ngại quá, phá hỏng mất cửa của ông rồi.



Dương Thần nhếch mép lên cười, không chút hoang mang đi vào bên trong phòng đọc sách.



Trần Đức Hải bên ngoài cười nhưng bên trong không cười nói:



- Không sao, cái cũ không đi, cái mới sao tới? Cửa hỏng rồi không sao, có người bồi thường là được rồi.



- Nếu như tôi không bồi thường thì sao?



- Vậy trước hết mời tiểu huynh đệ nói cho tôi biết vì sao đến nhà tôi làm mấy chuyện này rồi sau đó tôi sẽ quyết định.



Trần Đức Hải dùng một ngón tay khô gầy gõ lên bàn làm việc:



- Trần Đức Hải tôi lăn lội ở Trung Hải hai, ba mươi năm, không phải là người không biết đạo lý. Tiểu huynh đệ thân thủ phi phàm. Nếu như có thể thì tôi hy vọng chúng ta là bạn chứ không phải là thù.



Dương Thần không chút để ý gật gật đầu, nhìn sang xung quanh. Bên trong phòng đọc sách của Trần Đức Hải, giá sách lớn đặt đầy sách, các loại sách bảo trong và ngoài nước đều có, trên một chiếc bàn nhỏ còn có bút nghiên, là dùng để viết chữ bút lông.



- Xem ra ông đọc không ít sách, trình độ văn hóa không tồi.



Dương Thần hỏi một đằng, trả lời một nẻo.



Trần Đức Hải nhíu nhíu mày.



- Dù là lăn lộn trên đời thì thời buổi này cũng không phải là chỉ dựa vào tâm huyết là có thể thành được.



Ông ta dường như không hiểu ý của Dương Thần muốn nói gì.



Dương Thần gật gật đầu cho là đúng:



- Tôi muốn nói, nếu như đứa con Trần Phong của ông có đầu óc bằng một nửa ông thì hôm nay ông sẽ không phải chết.



Dương Thần rạng rỡ cười nói.