Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 39 : Hai con đường

Ngày đăng: 14:00 19/04/20


Vẻ trấn tĩnh của Trần Đức Hải bắt đầu chuyển sang nghiêm nghị, trán của hắn phảng phất một đám mây đen, bất cứ lúc nào cũng có thể nổi trận lôi đình.



- Cái gì mà con tôi với chả không con tôi, thằng Phong từng có lễ qua cậu à?



Dương Thần lắc đầu.



- Giải thích rất lằng nhằng, tóm lại nếu không có nó, ông còn có thể sống thọ hơn.



Chú em! chú hình như không hiểu hoàn cảnh của mình.



- Ồ?



Dương Thần lúc này đi tới gần bàn làm việc khoảng năm, sáu mét thì dừng lại, cười đáp:



- Hoàn cảnh gì?



Trần Đức Hải vỗ tay, phía sau có hơn mười tên vệ sĩ mặc đồ đen cùng lúc rút từ trong người khẩu súng tự động đời 80 sản xuất trong nước.



Một loạt họng súng tối om đều nhắm thẳng về phía Dương Thần.



Không khó tưởng tượng, chỉ cần không quá nửa giây, tất cả ngón tay của bọn chúng đều đồng loạt bóp cò thì người Dương Thần sẽ có hơn mười vết đạn.



- Chú em quả thật rất giỏi đánh đấm.



Trần Đức Hải nhởn nhơ vân vê chiếc nhẫn bằng ngọc phỉ thúy đeo ở ngón cái của mình, chậm rãi nói:



- Lúc đầu ta còn định để cho người giỏi đánh đấm như chú em làm việc cho ta, nhưng chú em lại không biết nắm bắt...lẽ nào chú tưởng thuộc hạ của ta đều không biết dùng súng.



- Ông tưởng ông thông minh lắm sao?



Dương Thần không nhịn được cười, đáp lại.



Ý tưởng thâm độc lộ ra trên hai tròng mắt của Trần Đức Hải.



- Ít nhất thì tao sẽ không đơn thương độc mã đối chọi với hơn mười tay súng ở đây.



- Nếu tôi cứ động thủ thì sao?
Thần không biết quỷ không hay Dương Thần lúc này ở cạnh hai tên gần nhất, anh cướp hai khẩu súng của chúng nhắm vào những mục tiêu xung quanh.



Pằng, pằng, pằng…



Tiếng súng nổ kéo dài liên tiếp sau đó, hơn mười tên vệ sĩ đang định quay người bắn thì đồng loạt ngã nhào theo tiếng súng, mỗi tên đều bị bắn đạn tới cùng một vị trí – huyệt Thái Dương.



Tất cả đều xảy ra quá nhanh, giống như là những thước phim bị tua đi nhanh chóng mà đoạn ở giữa chẳng thể nhìn rõ diễn biến ra sao.



Đầu trọc chỉ thấy sau một giây mình bóp cò mọi thứ xung quanh đã thay đổi hòan toàn, kẻ đứng thì đã ngã xuống, còn người đáng lẽ phải gục thì vẫn còn sống sờ sờ.



Một giọt mồ hôi từ má rớt xuống, Đầu trọc ngơ ngác xoay người nhìn về phía Dương Thần đang ung dung cười. Đầu trọc nuốt nước bọt, hắn tưởng tim mình vốn dĩ đã ngừng đập giờ lại đập trở lại, hắn thấy mình như đang mơ, người đàn ông trước mặt không hiểu sao lại làm ra được thần tích như vậy?



Dương Thần dường như chỉ làm một động tác rất đơn giản, anh vất súng sang một bên, đá xác Trần Đức Hải xuống đất, nhích ghế ra và thư thả ngồi xuống.



- Chú em tên gì?



Dương Thần điềm đạm cười.



Đầu trọc bừng tỉnh, lập tức lùi sang một bên, quỳ lạy dưới đất, run giọng đáp:



- Tôi…tôi là Trương Hổ, giang hồ gọi tôi là lão Hổ.



- Chú theo Trần Đức Hải bao lâu?



- Tám năm…



Lão Hổ rốt cuộc cũng đã giữ được bình tĩnh, và cẩn trọng trả lời.



- Vậy cũng có thể coi là thuộc hạ lâu đời của hắn ta, sao chú em lại tin tưởng ta? Sao lại cho rằng ta có thể thắng trong tình huống vừa rồi?



Trương Hổ trầm ngâm một lát rồi ngẩng đầu, trên mặt hiện rõ một chút căm hận.



- Tôi giao mạng của mình cho Trần Đức Hải, giúp hắn ta giết người, giúp hắn chiếm lĩnh địa bàn nhưng thằng con tạp chủng đó đánh thuốc cưỡng hiếp đứa em gái duy nhất của tôi…hơn nữa…hơn nữa còn làm một số chuyện chó chết với em gái tôi…Trần Đức Hải nói sẽ cho em tôi một danh phận, lúc đầu tôi vẫn tin hắn, nhưng Trần Đức Hải hắn ta không phải là người…Hắn ta coi em gái tôi còn không bằng con người, cần thì hắn chơi, chơi chán thì hắn vất sang một bên. Trước đây, em gái tôi là một nữ sinh trong trẻo ngây thơ, nhưng bây giờ…bây giờ nó đã thay đổi hoàn toàn…bố con chúng nó đã hủy hoại cuộc đời người thân duy nhất của tôi…tôi…tôi từ lâu đã muốn giết chết bọn chúng.



Nói đến đây đôi mắt Trương Hổ đỏ hoe, hai hàng nước