Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 412 : Hoa hồng đỏ rực
Ngày đăng: 14:05 19/04/20
Trò khôi hài ở trong câu lạc bộ đua xe, cũng không khiến Dương Thần quên mục đích chính tìm Đường Uyển, sau khi đuổi Đường Giác ngốc nghếch thần kinh hồ đồ đi, Dương Thần cùng Đường Uyển kí tên vào hiệp nghị hợp tác, cuối cùng quyết định cuộc thi “Ngôi sao Ngọc Lôi” địa điểm cuộc thi từ đầu đến cuối đều do tập đoàn Phong Lâm
ở các nơi trong cả nước cung cấp.
Trên thực tế, đây là một chuyện mà Đường Uyển cực kỳ vui vẻ, dù sao đến đêm chung kết sẽ có Christine trợ trận, Phong Lâm chẳng khác nào chiếm được một cơ hội tuyên truyền vô cùng tốt.
Ninh Quốc Đống cùng bằng hữu lái xe Vi Bá đợi xong trận đấu không bao lâu liền rời đi, cũng không biết đi nơi nào, lúc gần rời đi, Ninh Quốc Đống chỉ cùng Đường Giác và Đường Uyển chào hỏi, rõ ràng không nhìn Dương Thần vào trong mắt.
Trái lại Vi Bá rất hào phóng đến cạnh Dương Thần bắt tay, người bên cạnh nhìn thấy, người nước ngoài dù trong lòng nghĩ thế nào, so sánh với cán bộ cấp sở Ninh Quốc Đống còn phải hiểu được cách làm người nhiều lắm.
Đương nhiên, cũng không có ai thực sự nghĩ rằng Ninh Quốc Đống không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, trong công việc của y khẳng định không có bộ dáng hẹp hòi như thế này, nhưng trong việc riêng, đối với Dương Thần hiển nhiên không có bao nhiêu thiện cảm, thậm chí vô cùng căm ghét.
Đường Uyển cũng hiểu được, Ninh Quốc Đống hình như cùng Dương Thần có ân oán, đợi chuyện công việc xong xuôi, liền thân thiết hỏi han:
- Dương Thần, anh sao lại có mâu thuẫn với Ninh Quốc Đống, chuyện này đối với anh mà nói, dứt khoát không phải là chuyện tốt.
- Em nói là, Ninh gia của Yến Kinh sao?
Dương Thần không để ý nói.
Đường Uyển cũng không ngạc nhiên khi Dương Thần biết hoàn cảnh Ninh Quốc Đống, dù sao cả hai đều không phải kẻ tầm thường, nếu là người bình thường, cô tuyệt nhiên sẽ không cảm thấy Dương Thần cần chú ý gì nhiều, nhưng Ninh Quốc Đống lại khác.
- Hôm nay anh cũng thấy đấy, em cùng Ninh Quốc Đống biết nhau, em không phải cố ý trước đây giấu diếm anh điều gì, chỉ có điều cảm thấy không cần nói, bây giờ anh và Ninh Quốc Đống có mâu thuẫn như vậy, em cũng nhắc nhở anh, tránh cho anh xem nhẹ anh ta.
Lông mi Đường Uyển hơi nhăn lại, nói:
- Đường gia chúng em tại Yến Kinh cũng là một trong mấy đại gia tộc có tư cách lâu đời nhất, thực lực hiện tại, tại Yến Kinh xếp trong bốn đại gia tộc đứng đầu, chúng ta giống nhau bị mọi người coi là một vòng tròn “Bốn đại gia tộc Yến Kinh”, đứng mũi chịu sào chính là Ninh Quốc Đống tại Ninh gia.
- Ninh gia không chỉ bởi vì Ninh Quang Diệu là thủ tướng trẻ tuổi nhất bây giờ, vì từ khi khai quốc đến nay bất cứ nguy hiểm gì, gần như đều ở việc tích lũy thế lực, nền móng là nhà quyền quý ổn định nhất, nói đó là gia tộc quyền quý nhất Hoa Hạ cũng không vì Ninh Quốc Đống tuy rằng là con trai độc nhất của Thủ tướng Ninh Quang Diệu, kỳ thật cũng không đủ chắc chắn tiếp nhận chức vụ chủ nhân Ninh gia, bởi vì, bên trong Ninh gia, người trẻ tuổi có thực lực nhiều lắm, Thủ tướng Ninh Quang Diệu, căn bản không thiếu để cân nhắc.
Dương Thần nghe Đường Uyển nói hiển hách như vậy, không khỏi tò mò hỏi:
- Vậy trừ Đường gia các người ra, còn hai đại gia tộc nữa?
Đường Uyển thấy thần sắc không chút phật lòng của Dương Thần, biết hắn không sợ cái gì, vô lực thở dài nói:
- Hai đại gia tộc khác, một là Phó thủ tướng Lý Mạc Thân tại Lý gia, Lý Mạc Thân xấp xỉ tuổi Ninh Quang Diệu, tuy rằng ông ta phải ở dưới Ninh Quang Diệu, nhưng Lý gia ở thời kỳ dân quốc, có liên hệ rất sâu cùng cơ quan đặc vụ dân quốc, sau khi chính phủ dân quốc thất bại, rất nhiều thế lực ngầm bị Lý gia thâu tóm, Lý gia trong bốn đại gia tộc là thấp nhất, nhưng là tàn ác nhất.
Cuối cùng hai người vẫn ở trong nhà ăn câu lạc bộ tùy tiện ăn chút cơm Tây, ăn cái gì cũng được, chỉ có hai người ngồi cùng nhau tâm sự, nói chút mặt đỏ lời nói không e lệ, cũng là cực kỳ ăn ý.
Dương Thần cảm thấy, bản thân kỳ thật cùng Đường Uyển dù chỉ là tán gẫu, thậm chí so các hồng nhan tri kỷ khác có nhiều đề tài hơn nhiều.
Đường Uyển là một người phụ nữ từng trải, chuyện tuổi tác ngoài việc làm cho cô trở nên phong tình, còn cho cô hiểu biết uyên bác và tích lũy học thức, mà Dương Thần tuy rằng trẻ tuổi, nhưng tầm hiểu biết tuyệt đối không phải người đàn ông trung niên bình thường có thể sánh được, đặc biệt văn hóa nước ngoài, đối với trí nhớ Dương Thần đã gặp qua là không thể quên được, đều là để tiện lấy tư liệu mẫu.
Hai người nói chuyện cũng không cảm giác được sự chênh lệch tuổi tác, ngược lại giống như tìm được tri kỷ, loại cảm giác kỳ diệu này, không chỉ có Đường Uyển trong lòng thỏa mãn, Dương Thần cũng cực kỳ thoải mái.
Trò chuyện như vậy từ trưa, sau khi uống xong mấy chén Lam Sơn, sắc trời dần u ám.
Dương Thần nhìn đồng hồ, đã là bốn giờ, phỏng chừng công ty tư nhân đã chuẩn bị tan tầm, liền định về thẳng nhà.
- Em đưa anh về công ty.
Đường Uyển đứng dậy, mặc dù có chút không đành, nhưng cô biết, Dương Thần ngay bây giờ sẽ không ăn cô.
Dương Thần cũng không khách khí, ngồi xe Đường Uyển trở về tập đoàn Phong Lâm, sau khi lấy xe mình, hướng Đường Uyển nói lời từ biệt.
Hai người tuy rằng cuối cùng cũng chưa nói gì, nhưng ánh mắt nhìn nhau thân thiết hơn nhiều, điều này làm cho Dương Thần có chút phiền não hạnh phúc, như vậy đi. Chính mình giữ gìn không được thật sự yêu một người trí tuệ như thế - Cô bé Đường Đường kia không nên kêu mình là chú, phải gọi là cha, ngẫm lại đều xấu.
Dương Thần lái xe, đang nghĩ muốn về nhà, không ngờ Quách Tuyết Hoa đột nhiên gọi điện.
- Dương Thần, mẹ cùng vú Vương muốn đi làm mặt nạ bảo dưỡng, Tuệ Lâm cũng đi theo, đứa nhỏ kia muốn tham gia trận đấu, cô gái làm ngôi sao ca nhạc thường được bảo vệ làn da, tối nay con cùng vợ đi ăn cơm, ở nhà không nấu cơm.
Dương Thần sửng sốt, mẹ của mình muốn cho mình và Lâm Nhược Khê hòa hảo, tạo cơ hội này cũng quá lộ liễu đi.
Tuy nhiên cũng không có cách nào, tâm tư của trưởng bối, không muốn thấy mình và Lâm Nhược Khê chiến tranh lạnh, bản thân mình không thể uổng phí khổ tâm mọi người.
Vì thế Dương Thần quay đầu xe, đi đến bãi đỗ xe tòa nhà Quốc tế Ngọc Lôi, thời gian này, gần lúc Lâm Nhược Khê tan tầm Quách Tuyết Hoa đã gọi điện thoại cho cô, cô sẽ không tránh né mình, đơn giản không trở về nhà?
Nghĩ đi nghĩ lại,từ cửa thang máy bãi đỗ xe trước mặt, hai bóng dáng đi ra, trong đó bóng dáng duyên dáng, đúng là Lâm Nhược Khê mặc áo khoác màu trắng nhung theo phong cách Châu Âu, mặc quần màu đỏ thời trang bó sát người, một đầu tóc đen thả xuống, hai chiếc lược cài hai bên sườn tóc, thoạt nhìn dịu dàng đi nhiều, khuôn mặt thanh lịch có chút mệt mỏi.
Mà người còn lại, khiến Dương Thần thiếu chút nữa đập tay lái kích động, người kia mặc tây trang phẳng lì, tên lòe loẹt ấy, không phải là Ninh Quốc Đống buổi sáng mới gặp qua hay sao?
Người này, y nhân lúc vắng mặt lão tử, tới tìm bà xã của ta, đã vậy, trong tay còn cầm một bó hoa hồng đỏ rực?