Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 414 : Em rất gầy sao?

Ngày đăng: 14:05 19/04/20


Khó có khi hai người hòa thuận, Dương Thần cảm thấy nên rèn sắt khi còn nóng, lấy lòng hỏi Lâm Nhược Khê cơm chiều muốn ăn gì.



Nhưng Lâm Nhược Khê cũng không có chủ ý gì, ngày thường cơ bản đều ăn ở nhà hoặc là ăn tại Công ty, đi ra ngoài ăn cũng là ở một số khách sạn lớn, nhưng hai người ăn cơm, cũng không tất yếu phải đến nơi phô trương quá.



Dương Thần đau đầu suy nghĩ, cảm thấy đưa Lâm Nhược Khê đi ăn ở một số nhà hàng nhỏ cũng không có hứng thú lắm, mấy cái hàng quán ăn nhỏ khẩu vị so với khách sạn lớn cũng không tốt bằng, nhưng khó có cơ hội hẹn nhau cùng đi ăn một bữa, quá bình thường cũng rất đáng tiếc.



Suy nghĩ hồi lâu, Dương Thần quay đầu xe, hướng bờ biển Trung Hải đi tới.



Lâm Nhược Khê tuy rằng ngày thường lái xe, nhưng trên cơ bản chỉ đi đến một số nơi, cho nên không biết Dương Thần muốn dẫn cô đi đâu, có chút hồi hộp hỏi:



- Không phải đi ăn cơm sao? Sao lại đi ra bờ biển?



- Đợi rồi em sẽ biết, bảo bối yên tâm, ông xã của em sẽ không để em đói chết đâu.



Dương Thần thoải mái cười nói.



Không quá mười lăm phút đồng hồ, xe dừng lại một nhà hàng lẩu hải sản ngay bên bờ biển, trong tiết trời đông xuân giao nhau, ăn lẩu cho đỡ lạnh là không tồi.



Lâm Nhược Khê nhìn nhà hàng lẩu đèn nê ông xán lạn, khói trắng nóng hôi hổi, mùi thức ăn phiêu tán trong không khí, đầu tiên có chút tò mò nhìn xung quanh, sau đó, liền cảm thấy bụng càng ngày càng đói.



- Anh sao biết nơi này?



Lâm Nhược Khê hỏi.



Dương Thần sở dĩ nhớ rõ nhà hàng này, kỳ thật có liên quan đến Đường Uyển, ngày đó định hẹn Đường Uyển ra bãi biển phụ cận, hắn khi đi ngang qua thấy có điểm ấn tượng, nhưng không thể nói với Lâm Nhược Khê, chỉ nói:



- Anh trong ngày thường nhàn nhã như vậy, luôn đi dạo khắp nơi.



- Trong này có lẩu sao?



Lâm Nhược Khê không hỏi nhiều, ngược lại nghi hoặc hỏi.



- Đương nhiên, sao lại còn hỏi như vậy?



Dương Thần buồn bực.



Khuôn mặt Lâm Nhược Khê hơi phiếm hồng:



- Em... Em chưa được ăn lẩu bao giờ, cho nên hỏi một chút.



Lần này Dương Thần xem như hiểu được cái gì gọi là “thiên kim tiểu thư”, cô bé kia từ nhỏ đến lớn chưa được ăn lẩu? Tuy nhiên nghĩ lại, trong nhà đều là phụ nữ, ai nghĩ sẽ ăn uống thoải mái như thế? Hơn nữa lẩu dễ dàng nấu trên lửa lớn, chính xác không thích hợp cho việc nuôi dưỡng nhan sắc.



- Vậy để anh hướng dẫn cho em lần đầu tiên.



Dương Thần ra vẻ đứng đắn nói.



Lâm Nhược Khê hung hăng liếc hắn một cái, cô nghe ra trong lời Dương Thần là khinh thường cô.



Không phải chỉ là ăn lẩu sao? Trong hài kịch thường có, còn sợ cô không hiểu ăn như thế nào? Lâm Nhược Khê nghĩ thầm.
Dương Thần cười ha ha nói:



- Anh nếu dám nguyên hình trực tiếp ra tay đánh thủ hạ của y, tự nhiên sẽ không sợ y, hôm nay y làm như vậy, anh coi như cùng y chơi đùa, nhưng y thật sự muốn gây chuyện với chúng ta, anh chuyện gì cũng đều làm được.



Lâm Nhược Khê nhìn trong mắt Dương Thần có vài phần điên cuồng, ổn định một chút, sâu kín thở dài, người khác đều nói, vợ chồng khi kết hôn, trong thời gian dài có thể hiểu biết lẫn nhau, nhưng chính chồng của mình lúc này, lại ngày càng nhìn không thấu.



Đợi hai người về đến nhà, đã là mười giờ đêm, Quách Tuyết Hoa và vú Vương, Tuệ Lâm đi bảo dưỡng cũng đã về, Trinh Tú mỗi ngày đều đi học bổ túc đến tối mới về, giờ phút này đang ở trên lầu làm bài tập.



Vào đại sảnh, Quách Tuyết Hoa thấy hai người dắt tay nhau tiến vào, không khỏi lộ ra một chút tươi cười:



- Đã về rồi à, chơi có vui không?



Lâm Nhược Khê khẽ hé miệng, không nói lời nào, ánh mắt ra hiệu Dương Thần nói đi.



Dương Thần gật đầu:



- Hai người ăn cơm thật vắng vẻ, về sau mọi người không cần cùng hoạt động như vậy.



- Đứa con nhỏ này, đây là hảo tâm của mẹ, hai người các con nha, chính là không đủ thân thiết, có cơ hội ở cùng nhau nhiều mới tốt.



Quách Tuyết Hoa không kiêng dè nói.



Dương Thần lơ đễnh cười, đột nhiên nhìn đến một đống túi giấy lớn bên ghế sô pha:



- Mọi người còn đi mua sắm?



Vú Vương ngượng ngùng nói:



- Đúng vậy cậu chủ, không nghĩ tới mua nhiều quần áo như vậy, về nhà mới thấy, rất nhiều thứ kỳ thật không tất yếu mua.



- Không phải vậy, quần áo này vú Vương mặc thật sự rất đẹp.



Tuệ Lâm cười ngọt nói.



- Đều là bà già rồi, chưa từng dùng những quần áo này.



Vú Vương tuy rằng có không ít nếp nhăn nơi khóe mắt, nhưng cười rộ lên rất có hương vị của người già.



Mọi người nói chuyện nhà một lát, Vú Vương lấy trà nóng cho Dương Thần và Lâm Nhược Khê, sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn Lâm Nhược Khê nói:



- Tiểu thư, sau khi tiểu thư Trinh Tú đến đây, phòng ở của chúng ta giống như có chút chen chúc,vừa rồi ban ngày lúc dạo chợ, lời Quách phu nhân nói tôi cảm thấy khá có đạo lý, về sau cô cùng cậu chủ có thể có đứa nhỏ, gia đình của chúng ta như vậy, khẳng định phải sinh nhiều đứa nhỏ, đến lúc đó, phòng ở xác định không đủ dùng, không bằng chúng ta bây giờ có phương tiện, chuyển nhà.



- Đứa nhỏ?



Lâm Nhược Khê những cái khác không nghe cẩn thận, chỉ có hai chữ “đứa nhỏ” là nghe rõ, kinh ngạc nhìn Quách Tuyết Hoa mặt mày hớn hở, gật đầu nói đúng vậy, lại nhìn Dương Thần vuốt cái mũi ra vẻ thâm trầm.



Lâm Nhược Khê đánh cuộc, bản thân mình tới bây giờ cũng không khóc không ra nước mắt như vậy.