Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 415 : Lão gia phong kiến
Ngày đăng: 14:05 19/04/20
Trong phòng Tổng thống ở một khách sạn cao cấp năm sao Trung Hải, Ninh Quốc Đống vừa mới tham gia một yến hội, tự cởi lễ phục do nhà thiết kế Mễ Lan tự mình thủ công may thành, sau khi rót một chén Bordeaux ướp lạnh, hai chân bắt chéo ngồi trên ghế da lớn gần cửa sổ, ánh mắt vài phần mê ly nhìn bóng đêm lả lướt ngoài cửa sổ.
Di động lúc này rung lên, Ninh Quốc Đống nhìn xuống dãy số, mở tiếp điện thoại, mặt không thay đổi hỏi:
- Chuyện làm thế nào rồi?
Tiếng nói người đàn ông ở đầu kia điện thoại có chút nổi giận:
- Rất xin lỗi, công tử, chúng tôi bị người đàn ông tên Dương Thần kia nhận ra...
- Là sao?
Ninh Quốc Đống nghi ngờ mình nghe nhầm:
- Các người là rác rưởi sao? Các người không phải là người trải qua huấn luyện đặc công toàn cục sao? Sao điều tra chuyện nhỏ như thế cũng không làm được?
- Công tử, chúng tôi cũng không biết sao lại thế này, theo lý thuyết không hề sơ hở, cũng không biết vì sao người tên Dương Thần kia có thể nhìn ra, hắn còn trả tiền cơm cho chúng ta... Thật sự... Thật sự hắn như thần vậy...
- Thần? Đầu các người là đồ con lợn sao?
Ninh Quốc Đống mắng to:
- Các người không cần làm nữa, cút về nhà đi, tôi không cần rác rưởi như các người.
Nói xong, Ninh Quốc Đống ném mạnh điện thoại, sắc mặt thâm trầm nhìn ra ngoài cửa sổ, thì thào tự nói:
- Xem ra... Tiểu tử kia chính xác có chút môn đạo, lần trước tại đại viện quân khu Dương gia thấy hắn... Dương Thần.... Dương Phá Quân.... Dương Công Minh....
- Hả... Phương diện này, chẳng lẽ còn cái gì liên hệ?
Ninh Quốc Đống không phải kẻ ngu dốt, thậm chí thông minh hơn so với con cháu quý tộc bình thường, bằng không, Ninh Quang Diệu cũng sẽ không giao cho y tuổi còn trẻ mà trọng trách như vậy, kết hợp chuyện lần đó tại đại viện quân khu Dương gia, lại kết hợp kỹ thuật lái xe của Dương Thần hôm nay, và chuyện Lâm Nhược Khê và Dương Thần ra vẻ vợ chồng, Ninh Quốc Đống có thể phán định, Dương Thần tuyệt đối không phải là người trước đây mình biết, đơn giản là một công nhân Ngọc Lôi.
- Dương Thần... dù mày là ai, mày sẽ không đắc ý lâu được đâu, Lâm Nhược Khê... không có người phụ nữ nào có thể cự tuyệt tôi, em cũng vậy.
Tự nhủ xong, Ninh Quốc Đống uống hết rượu hồng cùng viên đá trong chén vào miệng mình, răng căn viên đá, phát ra tiếng vỡ “rắc rắc”.
...
Trong đại sảnh biệt thự Long Cảnh Uyển.
Lâm Nhược Khê nhìn ánh mắt tràn đầy chờ đợi của Quách Tuyết Hoa nói:
Mắt An Tâm trợn trắng, có người nào như vậy trong phòng làm việc tiếp điện thoại?
Đối phương trầm mặc một lát, đột nhiên truyền đến một giọng nữ quen thuộc:
- Có phải quấy rầy anh cùng hồ ly mị tử An Tâm kia thân thiết? Tiểu tình nhân của em?
Dương Thần lập tức xấu hổ, cười nói:
- Hóa ra là bảo bối Minh Ngọc, ha... Nói như thế nào nhỉ, anh vừa rồi đang nghĩ đến em, muốn em tới, cho nên bị tiếng điện thoại đánh gãy mới không vui.
Biết rõ là nói dối, Lưu Minh Ngọc trong điện thoại vẫn bật cười:
- Anh gạt người, được lắm, nếu anh nghĩ muốn em, hiện tại lập tức đến văn phòng em, em có chút chuyện nói với anh!
- Bây giờ?
Dương Thần nhìn trước mắt tú sắc đang chờ mình hưởng thụ, liếm liếm môi hỏi:
- Một giờ sau được không?
- Không được, em phải đợi họp, anh không phải đang làm chuyện xấu chứ, tự mình sắp xếp thời gian đi!
Lưu Minh Ngọc tức giận nói.
Dương Thần cười ha hả nói:
- Vậy được, dù sao ở chỗ em cũng có thể làm.
Đợi Dương Thần ngắt điện thoại, vẻ mặt An Tâm khinh miệt nhìn Dương Thần:
- Ngay trước mặt một người phụ nữ, cùng một người phụ nữ khác liếc mắt đưa tình, còn như vậy nói trắng ra phải làm gì, anh ngày càng giống lãnh chúa cổ đại háo sắc ngu ngốc.
Dương Thần nhéo mặt An Tâm:
- Vậy có thể dù thế nào, thật khó khiến anh bỏ rơi các em? Nếu đều tới đây, anh không thể cả ngày nhăn nhó nghĩ làm sao đối đãi với các em, nếu không thể khóc, đành phải cười đối mặt.
Tuy rằng biết Dương Thần ngụy biện, nhưng An Tâm cũng cam chịu.
Dương Thần đưa An Tâm từ trên đùi xuống, đứng lên chuẩn bị tới văn phòng của Lưu Minh Ngọc, sau khi Lưu Minh Ngọc thành Trưởng ban, liền giống Mạc Thiện Ny mỗi ngày bận tối mặt tối mũi, không ngờ hôm nay chủ động trong thời gian làm việc gọi mình đến gặp cô, tuy chế giễu nhưng thật có chuyện gì trọng yếu.