Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 416 : Ngụy dân chủ

Ngày đăng: 14:05 19/04/20


Đã lâu không tới thăm ban Quan hệ xã hội, Dương Thần bước vào văn phòng, đã bị một đám chị em phụ nữ màu sắc sặc sỡ vây quanh, cảm giác hương phấn son ập vào mũi, làm Dương Thần rất hoài niệm hương vị này.



- Tiểu Dương, làm giám đốc vênh váo phải không? Lâu như vậy không đến thăm chị em chúng tôi?



Một chị gái trong Ban quan hệ xã hội nói.



Dương Thần ngượng ngùng cười:



- Không phải mới vừa hết năm sao, mọi người cũng khá vội, tôi chỉ có thể tưởng niệm đến các vị mĩ nữ.



- Ngọt quá, nghe nói tìm một nữ thư ký giống như hồ ly, khẳng định mỗi ngày làm chuyện xấu.



Trương Thái miệng đang ăn bánh bích quy nói.



Dương Thần sửng sốt, sao chuyện của An Tâm lại còn truyền vào trong văn phòng chính, có vẻ địa vị của An Tâm đúng là hồ ly tinh, cũng không biết có phải vấn đề phụ nữ nhìn phụ nữ hay không, hay là trong ngày thường An Tâm thực sự gây chú ý.



- Đừng nói người ta như vậy, có lẽ người ta đang lúc kết giao.



Triệu Hồng Yến quái dị liếc mắt nhìn Dương Thần nói.



- Đang lúc kết giao cái gì, chính anh ấy nói đã kết hôn.



Trương Thái than thở.



- Ăn bánh bích quy của em, vớ vẩn quản chuyện người ta làm gì.



Triệu Hồng Yến điểm điểm lên mặt Trương Thái.



Dương Thần cảm thấy nữ đồng sự thân cận nhất của mình dường như biết chuyện gì, nhưng không tiện mở miệng hỏi.



Lúc đi vào văn phòng Lưu Minh Ngọc, Lưu Minh Ngọc đang ngồi ngay ngắn trước máy tình xem xét cái gì.



Mặc một thân đồng phục xanh lơ, trên cổ trắng quấn một khăn lụa tím, một đầu tóc đen dài, khuôn mặt hồng nhuận trắng nõn khác thường, khí chất thành thục so với lúc mới quen biết đã nồng đậm hơn.



Làm Dương Thần mắt sáng ngời là, Lưu Minh Ngọc không ngờ đeo một kính mắt cận thị, nghĩ vốn là có chút cận thị, chẳng qua trong phòng làm việc, lười mang kính sát tròng, cho nên liền như vậy mang kính bình thường.



Mang kính mắt này khiến Lưu Minh Ngọc càng tỏa ra phong độ của người trí thức, có hương vị của phụ nữ đã học đại học, khiến Dương Thần nghĩ kỳ lạ, đồng thời trong lòng nổi lên một ngọn lửa tà.



Lưu Minh Ngọc thấy Dương thần vào cửa, dường như mỉm cười, đang muốn tháo kính mắt xuống,lại bị Dương Thần ngăn lại.



- Ai, đừng tháo.



Dương Thần cười ngăn cản.



Lưu Minh Ngọc nháy mắt mấy cái, buồn bực nhìn Dương Thần, bàn tay nửa buông xuống.



Dương Thần đi đến bên cạnh Lưu Minh Ngọc, thẳng đầu cẩn thận đánh giá, thấy trên mặt Lưu Minh Ngọc hiện lên một màu ửng hồng, mới cười nói:



- Bảo bối Minh Ngọc ơi, kính mắt của mẹ này, cách ăn mặc này, em học của ai?


- Anh cho là em và Thiện Ny là cái loại tiểu nữ nhân tranh giành tình nhân sao? Chúng ta chơi với nhau, gọi anh đi, là coi anh như một phần tử của chúng ta, bằng không, hừ hừ, đừng tưởng rằng anh là giám đốc thành viên của công ty liền rất giỏi, vẫn thờ ơ đáp lại anh.



Dương Thần bỗng nhiên gật đầu:



- Nếu như vậy, anh nhất định phải đi, anh cũng không phải là người mất gốc.



Nói xong, Dương Thần liền gọi điện về nhà, nói cho Quách Tuyết Hoa và vú Vương là mình không về nhà ăn cơm.



Suy nghĩ lại, Dương Thần vẫn quyết định gọi điện thoại cho Lâm Nhược Khê nói một tiếng, tốt xấu cũng là tôn trọng giữa vợ chồng, nhớ mẹ cũng phải nhớ vợ mới đúng.



Di động gọi được, thanh âm nói chuyện lãnh đạm của Lâm Nhược Khê từ đầu kia truyền đến.



- Có việc nói mau!



Dương Thần đã quen với giọng điệu này, không quá để ý:



- Đang bận à? Kỳ thật cũng không phải chuyện lớn, nói với em một tiếng tối nay không về nhà ăn cơm.



Lâm Nhược Khê trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi:



- Anh đi làm gì?



Dương Thần không ngờ được, Lâm Nhược Khê chủ động quan tâm đến mình làm cái gì? Trước kia chưa từng có, cho dù ra ngoài nhiều ngày, cô căn bản sẽ không hỏi nhiều hắn làm gì.



- Có nên nhận ân huệ này không, hôm nay lại quan tâm anh làm gì.



- Anh gọi điện cho em là tôn trọng, em cũng vậy tôn trọng anh, cho nên hỏi anh, không muốn nói thì thôi.



Nói xong, Lâm Nhược Khê dường như muốn tắt điện thoại.



- Anh nói.



Dương Thần cười khổ, chính mình dường như chạm đến đáy lòng non mềm của Lâm Nhược Khê, người phụ nữ kia thẹn thùng.



- Là ban Quan hệ xã hội và bộ Tài chính quan hệ hữu nghị, anh đi tham gia gặp gỡ.



Lâm Nhược Khê chần chừ hỏi:



- Là Thiện Ny cùng Lưu Minh Ngọc tổ chức?



- Hơ... Đúng vậy, có vấn đề gì sao?



Lâm Nhược Khê đột nhiên nói;



- Em cũng đi.



- Bộp!



Di động trong tay Dương Thần nhất thời không cầm chắc, trực tiếp rơi trên mặt đất.