Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 443 : Búp bê bằng kẹo và cái miệng rộng

Ngày đăng: 14:05 19/04/20


Tuệ Lâm như bị giật điện trốn vội sang một bên, nhìn tên con trai đột nhiên xông tới nhăn mặt, hình như cũng có hơi quen.



Đường Giác vừa bước đến trước mặt Dương Thần thì liền cười lấy lòng, hạ giọng xuống, nhìn cẩn thận Tuệ Lâm đang đứng một bên, chậc lưỡi thán phục:



- Anh rể, anh yên tâm đi, cứ làm theo cách của anh đi, em tuyệt đối không nói với chị đâu, đàn ông mà, ai mà không có năm thê bảy thiếp, em thì khỏi phải nói, mấy cậu em của em đều có đến mấy cô tình nhân nữa là.



- Cậu không nói với chị cậu tôi không quan tâm, nhưng cậu đừng có nói năng linh tinh là được rồi.



Dương Thần thấy hôm nay đúng là ngày đen đủi của mình, nào là Christine khiến cả nhà mình náo loạn, bây giờ lại đến lượt cái miệng rộng của Đường Giác.



- He he, tuyệt đối không nói linh tinh.



Đường Giác lại không hiểu ý của Dương Thần nhưng vẫn dám vỗ ngực nói:



- Đàm ông đi ra ngoài phải biết lăn lộn, phải biết cơm chợ vợ đường, tôi đây cũng là một trong số tam vương ở Yến Kinh đấy, sao lại có thể vì chút việc cỏn con mà nói năng linh tinh chứ? Thế gian này đàn ông không năm thê bảy thiếp không phải kẻ si tình, là không bản lĩnh, anh thấy đúng không anh rể?



Nhìn Đường Giác nhếch miệng cười hì hì lộ cả hàm răng, trong lòng Dương Thần thật sự không hiểu một người xinh đẹp duyên dáng như Đường Uyển tại sao lại có một ông em trai như thế này.



Chuyện tên này nói về Tam vương ở Yến Kinh Dương Thần chỉ cho là chuyện bịa đặt, chẳng lẽ thủ đô tráng lệ của Hoa Hạ lại phong một tên siêu vụng về lên làm vua ư?



- À, tôi biết anh là ai.



Tuệ Lâm đang đứng đỏ mặt thẹn thùng bên cạnh bất chợt lên tiếng:



- Anh là người nhà họ Đường, là búp bê bằng đường: Đường Giác.



Khuôn mặt Đường Giác biến sắc, cuối cùng lại quay sang nhìn từ trên xuống dưới, cân nhắc cẩn thận nhưng không nhớ nổi cô gái này là ai.



- Anh không biết tôi đâu, nhưng trước đây tôi từng nhìn thấy anh một lần.



Tuệ Lâm hình như nhớ lại một sự việc buồn cười nào đó, đến bên cạnh Dương Thần và bảo:



- Dương đại ca, sao anh lại có thể quen biết với tên đó chứ, sao tên đó còn gọi anh là anh rể, chị tên đó không phải là cô Đường Uyển hay sao?



Thấy Tuệ Lâm tỏ vẻ nghiền ngẫm, Dương Thần có hơi chột dạ, chắc chắn Tuệ Lâm sẽ nghi mình và Đường Uyển có quan hệ mờ ám.



- Khụ khụ.



Dương Thần không hề có dự định sẽ nói chuyện về Đường Uyển mà lại giả bộ hỏi:


- Tuệ Lâm, cô cũng là fan hâm mộ của cô ta sao?



Tuệ Lâm thẹn thùng vân vê gấu áo:



- Tôi trước đây… Khi còn ở trên núi Nga Mi… đã từng nghe bài hát của cô ấy, tôi giữ rất nhiều đĩa Cd bài hát của cô ấy dưới giường, cô ấy thực sự hát rất hay.



Dương Thần nghe về con đường khổ luyện âm nhạc của Tuệ Lâm trước đây, dù Vân Miểu sư thái không khuyến khích cô đi theo con đường này, chỉ là không ngờ cô bé này còn học cả bài hát nước ngoài.



- Ý, Dương Thần thân yêu anh về nhà rồi hả? Còn dắt theo một cô em xinh đẹp nữa.



Christine khi nhìn thấy Dương Thần thì vui mừng hớn hở nói.



Bản lĩnh giả vờ của cô ta quả nhiên xứng đáng đoạt giải Oscar, Dương Thần than thầm, nói:



- Sao cô lại đến nữa?



- Đi xin cơm.



Christine nói thản nhiên:



- Chỉ vì anh mà tôi bay suốt từ nơi xa xôi đến đây, lẽ nào anh không đối xử với tôi tốt một chút được sao? Anh cũng ki bo thật đấy, tôi mới biết thì ra anh mới tìm lại được mẹ ruột của mình, bà Quách có vẻ rất hứng thú với những chuyện phong lưu phiêu bạt của cậu nên tôi đã nói lại với bà ấy.



Rõ ràng Dương Thần hiểu Quách Tuyết Hoa nhìn mình bằng ánh mắt có chút kỳ lạ, tóm lại không hề giống trước đây chút nào.



- Cô nói gì rồi?



Dương Thần hạ giọng hỏi Christine.



Christine chớp chớp đôi mắt long lanh màu xanh ra vẻ vô tội, buông tay nói:



- Không nói gì cả, chỉ kể về biệt thự bên Mỹ và những lần anh cùng hơn 20 cô chơi trò “thoát xác” của anh ba năm trước thôi mà, bác Quách nghe rất chăm chú.



Những lời này đều là nói bằng tiếng Trung, Tuệ Lâm vừa mới thoát khỏi trạng thái đờ đẫn, nghe được bảo “hai mươi người” thì mắt lại sáng lên, khi hiểu ra những lời đó là chỉ Dương Thần thì lấy tay che miệng, không để mình được thốt ra tiếng nào.



Dương Thần muốn đâm đầu vào tường luôn cho xong, vì đây là lần đầu tiên phát hiện ra Tuệ Lâm dường như đang nhìn hắn bằng ánh mắt e ngại, bản thân mình đã không muốn lộ ra, đừng nhắc đến Quách Tuyết Hoa, vú Vương, và cả Tú Trinh vốn đã sẵn có lòng tôn sùng mình.



Cuối cùng, Dương Thần đành cong khóe miệng, giải thích:



- Thật ra cũng chỉ có mười mấy… chưa đến hai mươi đâu…