Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 449 : Thật hay giả

Ngày đăng: 14:05 19/04/20


Trong đại sảnh dưới lầu một tại ngôi nhà kiểu cũ của Lâm gia, trong không khí



dường như tràn ngập áp lực, khiến cho bốn người đều mang vẻ mặt ảm đạm.



Dương Thần và Lâm Nhược Khê ngồi trên một chiếc sô pha, đối diện là vú Vương



và bà Quách Tuyết Hoa, trên bàn trà đã lạnh, nhưng cũng không ai muốn uống, cũng



không muốn đi đổi ấm trà nóng chỉ vì không ai có tâm tình.



Theo lời vú Vương chậm rãi kể lại, Dương Thần và Lâm Nhược Khê cũng dần dần



hiểu được một vài bí ẩn.



Năm đó lão Chủ tịch là người tình của Lâm Chí Quốc, sinh ra Lâm Khôn, vì tự bảo



vệ mình, không muốn chịu sự ép buộc của Vân Miểu sư thái là vợ chính, lão Chủ tịch mang



theo đứa con là Lâm Khôn, một tay dốc sức xây dựng công ty Quốc tế Ngọc Lôi.



Đương nhiên trong đó cũng có sự giúp đỡ của Lâm Chí Quốc, dù sao thì Lâm Chí



Quốc cũng không thể vứt bỏ không quan tâm tới đứa con của mình.



Nhưng mà lão Chủ tịch lại không nói cho Lâm Chí Quốc biết, Lâm Khôn có chỗ



thiếu sót, ông ấy mất đi bao tinh hoàn, loại bệnh này, tuy là không có ảnh hưởng gì tới



cuộc sống vợ chồng bình thường, nhưng lại không thể có con.



Lão Chủ tịch lại không phải người ngốc, bà biết rằng, nếu muốn Lâm Khôn con trai



mình được bình an, cả đời này không phải lo chuyện cơm áo, tuyệt đối không thể để công



ty Ngọc Lôi sụp đổ, không được để Lâm Chí Quốc biết ông có một đứa con vô dụng.



Những nhà giàu có thường sợ nhất chính là không có người nối dõi.



Con cháu nhà họ Lâm rất ít, cho nên Lâm Chí Quốc cực kỳ quý trọng đứa con Lâm



Khôn mà người tình của ông đã sinh, nếu biết được Lâm Khôn không thể sinh con thì sự



quan tâm đó sẽ giảm xuống.



Không thể không nói tới, lão Chủ tịch đã từng có tình cảm với Lâm Chí Quốc và



việc sau khi bị phản bội chọn sự nghiệp, tình cảm dành cho Lâm Chí Quốc phần nhiều là vì



lợi dụng Lâm gia để ổn định và phát triển công ty Quốc tế Ngọc Lôi.



Cũng chính là do lão Chủ tịch đã quyết tâm đoạn tuyệt, giữ trái tim nguội lạnh, đối



với Lâm Chí Quốc như gần như xa, lại vừa hận vừa thương, bắt ông phải hết sức thương



yêu hai mẹ con, lão Chủ tịch mới có thể trong thời gian ngắn xây dựng Ngọc Lôi lớn mạnh



như vậy, và không bị Vân Miểu sư thái diệt trừ khi vừa mới gả cho Lâm Chí Quốc.



Theo thời gian, Lâm Khôn dần dần lớn lên, ông ấy cũng phát hiện ra mình không



giống những người đàn ông khác, ông biết mình không có “tính nam nhân”, nhưng, lão



Chủ tịch lại nghiêm khắc nói chuyện này phải giữ bí mật.



Trên thực tế, cho dù bà Chủ tịch có không răn dạy thì Lâm Khôn cũng dứt khoát



không ở trước mặt người khác giới thừa nhận rằng mình không thể sinh con.
Cơ thể Lâm Nhược Khê mềm nhũn, run rẩy, ngẩng đầu nhìn lên vách tường phía



đối diện, nhìn bức tranh người phụ nữ hiền từ kia, miệng lẩm bẩm vài tiếng, lại như ngây



dại.



Giờ phút này vẫn trầm mặc không nói gì, nghe vú Vương kể lại, Quách Tuyết Hoa



bỗng nhiên mở miệng, nói:



- Có lẽ... những gì mà Tử Tĩnh nói với lão Chủ tịch đêm hôm đó... Tôi có thể đoán



được...



Không chỉ có vú Vương, Dương Thần và Lâm Nhược Khê đang bàng hoàng đều



nhìn lại những chuyện trước đây, rõ ràng giọng điệu của Quách Tuyết Hoa dường như là



đã biết được sự thật gì đó.



Quách Tuyết Hoa dường như có chút phân vân, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu, thở



dài:



- Vốn là cảm thấy không thích hợp nói ra, nhưng Nhược Khê đã là con dâu của tôi,



tôi cảm thấy giấu diếm như vậy có phần quá đáng.



Quách Tuyết Hoa nhìn Lâm Nhược Khê, thở dài nói:



- Mẹ nghĩ, việc bà nội của con cực kỳ hy vọng con có thể được sinh ra, cũng để



con được ngồi lên vị trí Chủ tịch công ty Ngọc Lôi, không chỉ bởi vì có thể mê hoặc tướng



quân Lâm Chí Quốc, khiến ông ấy nghĩ tới cháu gái mình, quan tâm mọi người... là có rất



nhiều lí do... Là bởi vì, cha đẻ của con có năng lực có thể bảo vệ tốt công ty Quốc tế Ngọc



Lôi, bảo vệ tốt con và Lâm Khôn…



Nghe Quách Tuyết Hoa nói tới đây, trong đầu Lâm Nhược Khê lập tức hiện lên



những bức ảnh, người con trai kia, một thân phận khác của anh ta, dường như lại có một



kết luận khác.



Lâm Nhược Khê sắc mặt trắng bệch, trong mắt lộ rõ sự hoảng sợ và bàng hoàng,



không biết phải làm sao.



Bà Quách Tuyết Hoa nhìn thấy, vội vàng hỏi:



- Này... Nhược Khê con làm sao vậy?



Dương Thần vừa nắm vai Lâm Nhược Khê, dựa cơ thể run rẩy của cô vào người



mình, vừa quay đầu lại Quách Tuyết Hoa, bất đắc dĩ cười khó khăn, nói:



- Mẹ, người mẹ nói, cha của Nhược Khê, chẳng phải là thủ tướng Ninh...



Lần này, vẻ mặt của Quách Tuyết Hoa rất nhiều cảm xúc, há miệng, trong mắt



đầy vẻ kinh ngạc, nhìn Dương Thần và Lâm Nhược Khê, câu trả lời không cần nói cũng



biết.